![]() |
(Nguyên Ngọc và Xuân Nguyên hai kẻ quấy rối xã hội) |
“Phạm Xuân
Nguyên đã tuyên bố từ chức Chủ tịch Hội Nhà Văn Hà Nội, từ
chức Phó Chủ tịch Hội Liên Hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội và ra khỏi
Hội Nhà Văn Hà Nội, Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội.
Lý do từ chức, theo
nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên là vì: "Tại hội nhiệm kỳ XII của Hội Nhà Văn
Hà Nội do sự chỉ đạo can thiệp của lãnh đạo thành phố; Vì sự bất đồng sâu sắc
trong Ban chấp hành Hội Nhà Văn Hà Nội; Với trách nhiệm của một người đứng đầu
Hội trước toàn thể hội viên, Với danh dự cá nhân của một người làm văn học".
Thực chất Phạm Xuân
Nguyên bị cấm cửa nên mới phản ứng một cách tuyệt vọng như thế:
“Trong cuộc họp, nhà
thơ Bằng Việt công bố văn bản của Sở Nội vụ Hà Nội thông báo ông Phạm Xuân
Nguyên không được tham gia Ban chấp hành Hội nhà văn Hà Nội khóa sắp tới.
Công văn viết người
được giới thiệu vào Ban chấp hành Hội khóa mới phải có ý kiến bằng văn bản của
cơ quan có thẩm quyền quản lý cán bộ đồng ý cho phép tham gia dựa theo điều 9,
Quyết định số 34 của UBND thành phố Hà Nội”.
Trên trang http://www.sandinhblog.com/2017/06/ten-khon-pham-xuan-nguyen-tu-chuc-chu.html có bài “TÊN KHỐN PHẠM
XUÂN NGUYÊN ĐÃ TỪ CHỨC CHỦ TỊCH HỘI NHÀ VĂN HÀ NỘI” viết:
“Mặc dù ngụy biện
rằng “Vì sự bất đồng sâu sắc trong Ban chấp hành Hội Nhà Văn Hà Nội, với
trách nhiệm của một người đứng đầu Hội trước toàn thể hội viên, với danh dự cá
nhân của một người làm văn học, tôi đã tuyên bố từ chức". Tuy nhiên,
Phạm Xuân Nguyên đã cố lờ đi việc y và lũ khốn gồm: Nguyên Ngọc, Nguyễn Duy,
Nguyễn Thanh Giang… đã xuyên tạc, bôi nhọ hình tượng chị Võ Thị Sáu trong một
clip dài vài phút được phát trên YouTube”.
Như vậy có thể thấy,
Phạm Xuân Nguyên chẳng còn đủ tư cách và uy tín để giữ vị trí Chủ tịch Hội Nhà
Văn Hà Nội. Và dù có tại vị thì những lời nói của y cũng chả khác nào tự vả vào
mặt mình. Thế nên, ông Nguyên cũng chả nên thanh minh làm gì để người đời cười
chê”.
Việc bôi bẩn hình
tượng Võ Thị Sáu chỉ là một phần nhỏ trong hành trình quấy rối rất dài của Phạm
Xuân Nguyên và đó mới chính là lý do Sở Nội vụ Hà Nội đã có văn bản “cấm cửa”
Nguyên tái cứ.
Vậy thực chất Phạm
Xuân Nguyên là người thế nào?
***
Trong một bài tôi đã
viết, quả là có duyên tiền định, bút danh Nguyên Ngọc không chủ ý mà mang tên
hai người như một một cặp bài trùng. Tất cả những gì của “Ngọc” đều được
“Nguyên” coi như ánh đuốc soi đường; “Ngọc” lăng xê ai thì “Nguyên” hô ứng ca
ngợi người đó; “Ngọc” tâm đắc điều gì thì “Nguyên” coi cái đó là “tư tưởng” của
nhân loại.
Phạm Xuân Nguyên từng
cùng Nguyên Ngọc tham gia BAN VẬN ĐỘNG THÀNH LẬP VĂN ĐOÀN ĐỘC LẬP. Nguyên
là một đảng viên, một trưởng phòng của Viện Văn học, đương kim Chủ tịch Hội Nhà
Văn Thủ đô Hà Nội, đã nhận huy hiệu 30 năm tuổi Đảng và 2 huy hiệu chiến sĩ trong
sạch, vậy mà lại có tên trong “Danh Sách 72” người chống Đảng. Loài
kỳ nhông phải mau mau suy tôn Phạm Xuân Nguyên là cụ!
Nước ta từ nền kinh tế
đóng cửa, kế hoạch hóa chuyển sang thời kỳ mở cửa, thực hiện kinh tế thị
trường. Giống như chiếc xe đột nhiên tăng tốc, cơ chế kiểm soát cũng như cái
phanh đã không thay đổi kịp cho phù hợp, nên đã va quệt, gây ra tai nạn lung
tung. Đó chính là những tệ nạn trong xã hội ta tại những ngày hôm nay. Có điều
người ta thường quan tâm đến chuyện tham nhũng “lợi” mà không chú ý đến chuyện
tham nhũng “danh”. Nhưng chuyện phân định đúng sai, tốt xấu trong lĩnh vực “đèn
mờ tri thức” này lại không đơn giản. Vì vậy đã và đang có không ít kẻ cơ hội
ung dung thừa “nước đục thả câu”. Phải chăng vì thế Phạm Xuân Nguyên chỉ tài
“diễn” mà đã thành đạt và thành danh?
***
Phạm Xuân Nguyên có
một trang cá nhân lấy tên là NGUYÊN ĐẦU BẠC với 2 câu “Bút Tre” tự giới thiệu:
Viện Văn có một Phạm
Xuân
Nguyên là cán bộ cử
nhân phê bình.
Hai câu ngông ngạo thể
hiện sự coi khinh bằng cấp, học vị, học hàm mà coi trọng thực tài. Có điều
Nguyên làm ở Viện Văn nhưng chỉ viết được ít bài phê bình lẻ, chẳng có công
trình, tác phẩm nào ra tấm, ra món, chẳng có thành tựu nào. Vậy Nguyên có bằng
thấp là do có trình độ thấp thật. Nhưng Nguyên không bao giờ thấy mình thấp cả.
Trên http://vtc.vn/,
trong bài pham-xuan-nguyen-chuyen-kho-tin-nhung-co-that có
câu: “Nhà phê bình cần tri thức và bản lĩnh, tôi có cả hai” –
Nguyên tuyên bố “xanh rờn” và làm được đúng như điều anh nói”. Đúng
là “nổ” và tâng nhau “hay” thật!
Còn nhớ hồi Nguyễn
Quang Thiều mới xuất hiện, làm thơ theo phong cách hiện đại, nghĩa là có những
điều còn khó đồng cảm với người thường, rất cần những nhà phê bình văn học hiện
đại như Nguyên chỉ ra những cái hay, những ẩn ý cao sâu. Nhưng trong một bài
Nguyên đã phán đại ý: ai hiểu được tiếng hú thì sẽ hiểu được thơ
Thiều. Tôi đã nói với Thiều, nói vậy khác gì nó bảo ông là con thú. Thiều
nổi cáu: “Đéo hiểu con cặc gì về thơ”! (Xin lỗi các nhà thuần phong mỹ
tục, tôi phải tôn trọng sự thật khách quan!).
Khi ông Nguyễn Văn Lưu
phê phán Luận văn Thạc sĩ ca ngợi thơ nhóm Mở Miệng của Nhã Thuyên, Phạm Xuân
Nguyên đã tặng cho ông Lưu cái ác danh: “Phê bình chỉ điểm” rồi
nghênh ngang khoe: “đã được tôi nói lên tại diễn đàn của hai cuộc họp quan
trọng… do Hội đồng lý luận phê bình văn học nghệ thuật trung ương và Hội Nhà
văn Việt Nam tổ chức” có Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, Trưởng Ban Tuyên
giáo Đinh Thế Huynh tham dự, ba ông Hồng Vinh, Đào Duy Quát, Hữu Thỉnh chủ trì.
Tôi đã viết:
“Trong luật pháp,
thấy tội mà không tố cáo cũng là phạm tội. Trang đầu blog của tôi cũng để ảnh
Einstein với câu nói của ông: “The world will not be destroyed by those who do
evil, but by those who watch them without doing anything” (Thế giới sẽ không bị
phá hủy bởi những kẻ làm điều ác, nhưng bởi những người thấy chúng mà không
hành động gì cả”. Vì vậy nếu ông Lưu cũng như bất kỳ ai “điểm mặt chỉ tên” đúng
đều là những người có trách nhiệm với xã hội, có nhân cách đáng quý trọng. Còn
ông Lưu sai thì Nguyên và những người bị ông Lưu “chỉ điểm” hoàn toàn có thể
kiện ông Lưu. Nguyên và những đối tượng thấy sai mà không kiện thì là những
thằng hèn, còn không kiện được mà phát biểu hùng hổ như Nguyên thì là một thằng
lưu manh”;
“Phê bình một tác
phẩm là phân tích hình thức và nội dung một tác phẩm. Hình thức cũ, mới, đạt
hiệu quả thẩm mỹ thế nào? Nội dung sống động, phong phú, đúng sai, tốt xấu, cao
thấp, nông sâu thế nào? Chỉ thế thôi! Còn đọc mà không hiểu gì như Nguyên thì
là một thằng ngu. Phạm Xuân Nguyên không phân biệt được cái bẩn thỉu, cái thô
tục, sự báng bổ lãnh tụ, sự quấy rối, sự chống đối, sự làm loạn,… trong thơ Mở
miệng; và không thấy Nhã Thuyên sai như ông Lưu đã chỉ ra, coi loại thơ đó là
“tài tình và hấp dẫn đến thế… thì Nguyên đã lấy cách đọc mù chữ của mình để chê
cách đọc mà Nguyên cho là chưa “vỡ chữ” của ông Lưu!”
***
Còn về phần dịch?
Trình độ tiếng Pháp
của Nguyên cũng thể hiện qua sự xưng tụng Nguyên Ngọc. Trên Tuanvietnam,
Nguyên từng viết trong bài Chính ủy Nguyên Ngọc: “Các sách dịch này dưới bút hiệu
Nguyên Ngọc đều có chất lượng cao, có thể nói là bảo đảm được yêu cầu
"tín, đạt, nhã" của một bản dịch… Nguyên Ngọc nắm vững tiếng Pháp và
tiếng Việt”.
Về tài dịch của Nguyên
Ngọc tôi đã chỉ ra việc Nguyên Ngọc đã dịch sai ngay từ nhan đề cuốn Le
Degré zéro de l'écriture suivi de Nouveaux essais critiques của Roland
Barthes là “Độ không của lối viết” và rất nhiều cái sai
mang tính tri thức khác nữa. Vì Phạm Xuân Nguyên cũng dốt nên mới khen Nguyên
Ngọc là một dịch giả tài năng như thế!
***
Không chỉ là chuyện
sai trái do trình độ mà hành động của Phạm Xuân Nguyên đã thành hệ thống có chủ
đích. Nguyên thường xuất hiện trên những trang báo có khuynh hướng chống Việt Nam.
Ở đâu Nguyên cũng có mặt. Nguyên chống lại chủ chương của Đảng và Nhà nước tìm
cách gỡ những nút thắt, giữ gìn mối quan hệ láng giềng với Trung Quốc, Nguyên
đã ở trên tuyến đầu những cuộc gây rối, nhân danh lòng yêu nước biểu tình chống
Trung Quốc;
Nguyên luôn ủng hộ
những người phạm pháp và có hành động có tính chất phạm pháp như Lê Công Định,
Phương Uyên và Nhã Thuyên, v.v…
Trong bài Từ một bản luận văn viết về vụ Nhã Thuyên, Phạm Xuân
Nguyên viết:
“…ta hãy xét sự việc
dưới góc nhìn pháp luật. Khoa Ngữ văn, ĐH Sư phạm Hà Nội là một cơ sở đào tạo
sau ĐH có pháp quy.
…Do đó, khi có yêu cầu
xét lại bản luận văn thì… Bộ hoặc trường, hoặc khoa phải có quyết định thành
lập một hội đồng chấm lại luận văn,… Các ý kiến trên dư luận chỉ là thông tin
bên ngoài, không thể coi là chứng cứ khoa học, càng không thể coi là áp lực số
đông làm ảnh hưởng, thậm chí xuyên tạc bản chất khoa học của vấn đề”.
Nói như trên, Nguyên
đã tự vả vào mồm mình. Thứ nhất, không phải cứ cái gì theo “pháp quy” thì không
sai. Và cái chính là vấn đề của Nhã Thuyên không chỉ gói gọn trong Bộ Giáo dục,
không chỉ là sai lầm về học thuật mà còn liên quan đến lịch sử, đến lãnh tụ,
đến chính trị tư tưởng, đến văn hóa nghệ thuật, đến đạo đức và thuần phong mỹ
tục. Vì thế lỗi này không chỉ là lỗi của Nhã Thuyên và những người liên quan mà
còn là lỗi của cả Trường ĐH Sư Phạm HN và của cả Bộ Giáo dục nữa. Bộ, trường và
các cá nhân liên quan hoàn toàn có thể co cụm tìm cách chạy tội. Xin nhớ không
phải cứ cỡ cấp Bộ thì không thể sai! Trên diễn đàn quốc hội, bao vị bộ trưởng
từng nhận sai, hứa, rồi lại sai tiếp. Vì vậy, việc Nguyên cho sự phê phán của
những nhà văn, nhà phê bình tên tuổi ở một hội nghị về phê bình của Hội Nhà Văn
VN, trên các báo Nhân Dân, Quân đội Nhân dân, Văn nghệ, Văn nghệ TPHCM,
v.v… chỉ là “thông tin bên ngoài”, là “xuyên tạc”, để làm “áp lực số đông”
là những lý lẽ bậy bạ, dốt nát!
***
Việc để lọt một kẻ trí
thấp, tâm tối như Phạm Xuân Nguyên vào vị trí lãnh đạo Văn học Nghệ thuật Thủ
đô là một lỗi lớn của hệ thống. Lẽ ra phải cách chức và xem xét ngăn chặn tính
cơ hội, tư tưởng chống phá của Phạm Xuân Nguyên từ lâu, nay Sở Nội vụ Hà Nội
mới “ra tay” là đã quá muộn. Nhưng thôi muộn còn hơn không!
14-6-2017
ĐÔNG LA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.