Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2017

CHÂN DUNG "NHÂN CHỨNG BÍ MẬT" NGUYỄN MAI PHƯƠNG

Vụ án Nga Mỹ đang trở thành vấn đề quan tâm nhất dư luận cả nước, với tính chất phức tạp và ly kì được đẩy lên cao độ khi cả 2 bên bắt đầu tung ra những bằng chứng để chứng minh cho sự có tội của đối phương. Đã bắt đầu xuất hiện nhiều hơn những thông tin gây bất lợi cho vị đại gia Cao Toàn Mỹ. Đặc biệt trong số đó là vì sự xuất hiện của nhân chứng giấu mặt, Nguyễn Mai Phương. Khi mà phía Phương Nga cho rằng, đây là người đã đạo diễn toàn bộ vụ án hòng đẩy cô hoa hậu vào tù. Trên mạng cũng đã có nhiều hình ảnh và thông tin liên quan đến người phụ nữ này. Trong đó có một thông tin gây sửng sốt Nguyễn Mai Phương từng là người đàn bà của trùm giang hồ khuynh đảo thế giới ngầm – Năm Cam.
Cho những ai vẫn còn nhớ, thì 20 năm về trước, Năm Cam thao túng cả Sài Gòn – đó là những lời miêu tả chính xác nhất về “ông trùm” sòng bạc nắm giữ thế giới ngầm một thuở. Giờ đây tuy đã nằm yên dưới ba tấc đất, thế nhưng những bí mật của cuộc đời ông trùm vẫn còn là một chủ đề gây nhiều tranh cãi.

Trong đó, bí mật lớn nhất mà ông trùm này để lại đến nay chưa có câu trả lời: “Có bao nhiêu người đàn bà, con gái đã đi ngang qua cuộc đời” ông trùm từ lúc biết “nếm mùi đời” thân xác con gái ở tuổi 14 cho đến lúc vướng vào lao lý ?.

Quá khứ về ông trùm bỗng dưng sống lại khi Nguyễn Mai Phương – trong vụ án Nga Mỹ xuất hiện. Ngay sau khi nhận được thông tin đắt giá này, người viết đã có một buổi liên hệ với 1 đàn em cũ của ông trùm. Trà dư tửu hậu, người đàn ông cùng “anh Năm” tung hoành một thuở ngậm ngùi kể về những câu chuyện cũ, thời gian đã xóa mờ nhiều thứ, thế nhưng khi nhìn vào hình của bà Phương, người này khẳng định đây chính là người tình của “anh Năm”. Dù không nhớ rõ lắm thời gian ông trùm gặp Mai Phương, chỉ chắc về thời điểm 2 người quen nhau vào những năm tháng ngang dọc dọc ngang cuối cùng trước khi “anh Năm” vướng vào vòng lao lý. Khi đó Mai Phương còn khá trẻ, lọt vào mắt xanh của anh Năm trong 1 đêm thác loạn tại 1 bar rượu nổi tiếng Sài Gòn, “Gái tứ chiêng gặp trai giang hồ”, cặp đôi này nhanh chóng quấn vào nhau, tuy nhiên cũng như bao cô nhân tình khác, Năm Cam nhanh chóng bỏ rơi Phương khi đã no xôi chán chè. 
Bị cáo Trương Hồ Phương Nga và "nhân chứng giấu mặt" Nguyễn Mai Phương
Với đàn bà, tưởng rằng như thế là uất hận, nhưng ngược lại, đây xem như may mắn của Phương, bởi vì một khoảng thời gian ngắn ở bên ông trùm giúp Phương không dính vào những rắc rối thời kỳ ông trùm sa cơ, ngược lại từng đó là đủ để Phương tạo dựng được cho mình các mối quan hệ. Bằng cái mác người tình anh Năm, cùng những mánh lới học được từ trường đời và sự tinh ranh bẩm sinh, đã giúp Phương từng bước từng bước tạo được thế giới làm ăn của riêng mình, bao gồm vũ trường, showbiz, và cả gái bao cao cấp.

Phương không lấy chồng. Chỉ chuyên đi cặp kè với các quan chức và đại gia, tạo dựng các mối quan hệ phục vụ công việc làm ăn của mình. Mà nghe giang hồ đồn, Phương là bồ nhí của một quan chức cao cấp, mà nếu nhắc đến nhiều người sẽ nhớ, ông Trịnh Xuân Thanh, hiện đang trốn chui trốn nhủi ở nước ngoài.

Kể đến đây, thì người đàn ông tung hoành cùng anh Năm một thuở cáo bận, xa rời chốn giang hồ ngày xưa, ông trở về với cuộc sống thường nhật của một người thợ sửa xe. Nhưng sự lõi đời cũng đủ làm ông nhận ra người viết còn nhiều điểm khúc mắc, ông cho tôi một sự gợi ý: Vũ trường 39 Club – Kumho Sài Gòn.

Lần theo sự gợi ý này, người viết ngỡ ngàng khi biết hóa ra đây là một trong những phi vụ thâu tóm nổi tiếng mà có bàn tay bà Mai Phương đạo diễn, vũ trường 39 Club –Kumho Sài Gòn tọa lạc tại 39-Lê Duẫn Quận 1. Nơi ông hoàng nhạc Việt Đàm Vĩnh Hưng đã phải khóc hận.

Sự thể là Vũ trường Club39 Kumho quy tụ dân chơi Sài Gòn, cùng với giang hồ tứ xứ 2 miền Nam Bắc. Có thể kể đến những cái tên như Thuận Addam, Long Vàng, Vinh Biên (Hà nội), Huy gỗ (Nam Định) và cả giới xã hội đen từ nước ngoài vào. Nguyễn Mai Phương lợi dụng các mối quan hệ của mình để bảo kê giữa quan chức địa phương với các tên giang hồ trên.

Ban đầu bà Phương chỉ nhận quản lý bảo kê, song lâu dần, nhận thấy lợi nhuận quá khủng, Phương lên kế hoạch thâu tóm. Vào cuối 2013, lợi dụng mâu thuẫn với 1 cổ đông lớn của Club 39, bà Phương đã dùng các mối quan hệ của mình để chèn ép, với thủ đoạn bật đèn xanh cho công an phường và công an quận 1 đến kiểm tra hằng đêm, làm các cổ đông và khách hàng ngao ngán, dẫn đến vũ trường phải đóng cửa vào trung tuần tháng 4/2014. Sau vài tháng vũ trường không dám mở lại vì sợ chính quyền, Phương chèn ép, mua lại vũ trường với giá 3 tỷ đồng. Sau đó bà Phương sang tay lại cho ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng với giá 18 tỷ đồng, ca sĩ Hưng tin tưởng đồng ý cho bà Phương tiếp tục quản lý vũ trường này.
Nụ cười đắc thắng của Cao Toàn Mỹ khi có người đàn bà Nguyễn Mai Phương chống lưng

Tuy nhiên, khi hợp đồng thuê mặt bằng của vũ trường với công ty Kumho Asiana Plaza Sài Gòn đến năm 2017 mới đáo hạn, bà Phương móc nối với đại diện Kumho tại Việt Nam, xua người đập phá Club 39 vào ngày 15/12/2014, sau đó viện cớ để đòi bồi thường từ phía tập đoàn Kumho Hàn Quốc. Bằng mối quan hệ và sự luồn lách khéo léo của mình, bà Phương chiếm trọn 20 tỷ tiền bồi thường và không chia cho Đàm Vĩnh Hưng xu nào, để mặc kệ nam ca sĩ này lên báo oán than vì vũ trường đang ăn nên làm ra lại bị niêm phong, đồ đạc thì bị quẳng ra ngoài. Đáng sợ hơn nữa, sau vụ việc này, vì kinh doanh thua lỗ, Kumho Hàn Quốc đã cay đắng thừa nhận thất bại và phải bán tòa nhà Kumho Asiana Plaza Sài Gòn cho Saigon Boulevard Holdings - công ty con thuộc Tập đoàn Mapletree (Singapore). Môi giới của thương vụ này chính là người tình của bà Nguyễn Mai Phương – Trịnh Xuân Thanh.

Vũ trường Clb 39 cũng đã nhiều lần lên báo vì sự lộn xộn, đâm chém đánh nhau. Thời điểm năm 2013, quán bar này đông nghịt khách nên có rất nhiều băng nhóm muốn thâu tóm, chia phần; đưa đàn em đến quấy rối. Trong đó, băng nhóm Nguyễn Văn Đức (tức Đức “cổ lễ”, 32 tuổi, ngụ Nam Định) là dữ dằn nhất. Đức nhiều lần cho đàn em đến quậy phá quán Bar này hòng chia phần, khiến quán bar này phải đóng cửa một thời gian. Tháng 4 vừa qua thì Đức Cổ lễ đã bị đâm chết tại Đồng Nai. Nghe đâu cũng là do bà Mai Phương đứng đằng sau đạo diễn, trả đòn thù.
Cảnh đánh nhau trong Kumho Cub 39
Có thể thấy, thân thế của Bà Mai Phương chỉ nghe đến thôi đã làm người khác ớn lạnh sống lưng. Với các mối quan hệ của mình, bà Phương đã khuynh đảo thế giới ngầm, bằng những mánh lới của người đàn bà từng phục vụ bên cạnh ông trùm Năm Cam, Phương đã từng bước, từng bước, leo lên nấc thang quyền lực, trong showbiz và với chính quyền. Vụ án hoa hậu Phương Nga là một điển hình cho sự lọc lõi, sành sỏi của bà Nguyễn Mai Phương.

Xuất thân đáng sợ chính là câu trả lời cho câu hỏi vì sao Nguyễn Mai Phương lại xuất hiện bí mật tại phiên toà công khai, không để lộ bất cứ hình ảnh nào. Đơn giản là vì sợ công khai xuất hiện, kiểu gì cũng sẽ có người nhận ra quá khứ của mình và có thể có bằng chứng về mối quan hệ giữa bà ta và Cao Toàn Mỹ. Như vậy sẽ là một vở diễn rất tồi.

Hoàng Minh Tâm

Thứ Tư, 28 tháng 6, 2017

LINH MỤC NGUYỄN ĐÌNH THỤC LỘ CẢNH GIƯỜNG CHIẾU

(LM Nguyễn Đình Thục đang "ăn nằm" với gái)
Trong lúc mà câu chuyện "dân chủ - Dâm chủ" (Phạm Đoan Trang, Hồng Thái Hoàng với những clip chát sex làm "thổn thức" cộng đồng mạng, hay Dũng Mai, Trần Thị Nga với những cuộc tình "ngang trái"...) đã trở nên nhàm chán với nhiều bạn đọc, thì sự việc "cha" Nguyễn Đình Thục lộ cảnh giường chiếu như một luồng gió mới làm "thức tỉnh" cộng động mạng.

Có lẽ, tại thời điểm này, khi mà nhiều người vẫn đang còn mơ hồ về bản chất của Nguyễn Đình Thục, trước những hành động mà vị linh mục này đã làm trong thời gian qua (kích động giáo dân gây rối an ninh trật tự, xúi dục giáo dân đánh người lương, chống người thi hành công vụ, nhận tiền từ nước ngoài, gặp gỡ tiếp xúc với thành viên tổ chức khùng bố Việt Tân..) thì sự việc trên đã giúp cộng đồng mạng bóc lớp vỏ cuối cùng phủ lên bản chất tay sai, nhân cách thối nát của Nguyễn Đình Thục.

Và chỉ trong một thời gian ngắn cảnh Thục trần truồng như nhộng nằm cạnh một cô gái và selfie đã được chia sẽ trên nhiều trang mạng gây tâm lý bức xúc trong dư luận
(Những bức xúc của cộng đồng mạng)
Được biết, theo quyết định số 16 của Sắc lệnh Chức vụ và Đời sống Linh mục của Cộng đồng Vatican 2 (1965 - 1966), thì các Linh mục không được lấy vợ và phải có cuộc sống Khiết tịnh - tức là buộc phải đoạn tuyệt với tình dục. Và đối với một người được giáo hội "đào tạo bài bản" chắc chắn Thục không thể không nắm được quy đinh này. Tuy nhiên, có lẽ bởi vì bản năng thú tính hơn người, kèm theo đó là một nhân cách thối nát, Thục đã không ngần ngại chà đạp lên quy định của Cộng đồng Vatican để thỏa mãn dục vọng của mình. 

Và với những hành vi coi thường pháp luật diễn ra trong thời gian qua, cũng như hành vi coi thường quy định của Vatican II, súc phạm uy tín cộng đồng công giáo của Thục lần này, không biết Giáo hội Công giáo tại Việt Nam, Tòa Thánh Vatican sẽ có hình thức xử lý như thế nào? Hy vọng trên cơ sở thượng tôn pháp luật, thực hiện nghiêm các quy định của giáo hội, đảm bảo danh tiếng và sự trong sạch của Công giáo, trong thời gian sớm nhất Giáo hội Công giáo tại Việt Nam, Tòa Thánh Vatican sẽ có những hình phạt thích đáng đối với kẻ đội lốt linh mục này.


Tiếng Dân
Ngày 18-6-2017

Thứ Hai, 26 tháng 6, 2017

LỘT MẶT NẠ BÁO CHÍ!

       
(Ảnh minh họa)
Nhà báo không bao giờ ưa chính quyền, dù chính quyền đó là Cộng sản hay Tư bản. Đôi khi có những khải niệm sai lầm "quyền lực thứ tư" làm cho nhà báo họ nghĩ mình cũng là một thứ quyền lực. Nhưng theo tôi nhà báo không hề có quyền lực họ chí có nhiệm vụ đưa thông tin chỉ có đám nhà báo xứ vịt mới tự phong cho mình cái quyền lực đó.

      Trên thế giới nhà báo hay các tập đoàn truyền thông chưa bao giờ đai diện cho tầng lớp nhân dân cả. Họ chí phục vụ mục đích của một nhóm và một số người. Donald Trump là một tống thống của tư bản toàn trị nhưng vẫn bị truyền thông vùi dập không thương tiếc. Báo chí cách mạng được khai sinh bởi cụ Nguyễn ái Quốc người sáng lập và lãnh đạo Đảng cộng sản Việt Nam. Ngay từ buổi sơ khai báo chí luôn đi đúng mục đích của mình đó là phục vụ kháng chiến phục vụ nhân dân. Sau thời gian theo năm tháng, vẫn cái tên "Báo Chí Cách Mạng" nhưng bản chất của nó bây giờ không còn, báo chí bây giờ thực sự đại diện cho tầng lớp phe nhóm, lợi ích của một số cá nhân thay vì lợi ích đất nước.

      Nếu một ông chủ tịch xã là quyền lực thì đó là điều hoàn toàn đúng, còn nhà báo thì không. Vì đơn giản nhà báo họ không có quyền ra lệnh cho người khác làm những việc này hay việc kia. Thực chất cái quyền lực của nhà báo là thứ quyền lực "mất dạy" thứ quyền lực chà đạp trên luật pháp và đạo lý của con người.
      
      Báo chí đa phần là dân khối C mà đám văn chương này thường hay mơ mộng, họ xem họ là trung tâm của vũ trụ. Trong khi đó báo chí Việt Nam đặt dưới sự lãnh đạo của Đảng nên họ dù muốn dù không trong lòng vẫn hậm hực, tất nhiên báo chí Việt Nam là thứ tôm tép nên chưa thế ngóc đầu phản loạn. Nhưng nếu đế tình trạng lợi dụng tờ báo biến tòa soạn là kẻ đánh thuê thì trong tương lai không xa, nhà nước sẽ bị đám báo chí này đâm thọc sườn khi nào không biết.

Linh Nguyễn
Ngày 25-6-2017

Thứ Bảy, 24 tháng 6, 2017

VỤ PV DUY PHONG BỊ BẮT VÌ TỐNG TIỀN - ĐỪNG BÊNH VỰC MÙ QUÁNG

(Tổng biên tập Báo Giáo dục VN - Tang vật vi phạm của PV Duy Phong)
Sáng nay đi cà phê gặp Hùng "Địa chất" ngồi đợi đón con học thêm ngoại ngữ, ngồi một lúc có thêm cô em dâu họ ngoại cũng đến cùng các bạn của cô ấy. Hùng giới thiệu cô em ấy là phóng viên báo chí khiến tôi liên tưởng đến một tác giả có cái bút danh rất kì quái "Khoai@". Tác giả này chuyên viết tếu táo nhưng mang tính phê bình cao và khá sâu sắc. Xin đăng nguyên bài của "Khoai@" phản ánh về việc cánh báo chí bênh nhau như thế nào, bài viết có tiêu đề: "VỤ PV DUY PHONG BỊ BẮT VÌ TỐNG TIỀN - ĐỪNG BÊNH VỰC MÙ QUÁNG":

***
Hehe, vụ anh Lê Duy Phong - Trưởng ban Bạn đọc báo Giáo dục Việt Nam, có địa chỉ tại Giaoducv.net.vn - bị công an Yên Bái bắt vì có hành vi lợi dụng hoạt động báo chí để chiếm đoạt tài sản. Không ít nhà báo tỏ ra phẫn nộ, ngạc nhiên khi anh bạn này bị bắt. Một số báo vì thương đồng nghiệp mà viết theo lối nói tránh, nói giảm đi cho nhẹ sự vụ bằng cách giật tít ​"Công an thành phố Yên Bái bắt nhà báo nhận tiền doanh nghiệp". Đúng ra là: "Phóng viên bị bắt vì tống tiền doanh nghiệp". Nếu nhà báo chỉ "nhận tiền doanh nghiệp" thôi thì chưa chắc đã sai, và cơ quan điều tra bắt trong trường hợp này chưa chắc đã đúng. Âm mưu của các anh chị là sau này sẽ tuyên ngôn: "doanh nghiệp thích thì doanh nghiệp tặng thôi", bố làm gì sai? Hehe, trò mèo! Làm quan, thương lính, bênh lính của mình thì tôi đồng ý, nhưng chưa hiểu gì về bản chất vụ việc (như anh nói) mà bênh thì không thể đồng tình. Anh Nguyễn Tiến Bình - TBT Báo GDVN đặt vấn đề Công an TP Yên Bái có điều tra khách quan hay không khi nhà báo Duy Phong đang điều tra nhiều vụ việc tại Yên Bái, trong đó có vụ việc liên quan đến giám đốc Công an tỉnh, thì bị bắt. “Báo sẽ có văn bản gửi Ban Tuyên giáo Trung ương và Bộ Thông tin – truyền thông đề nghị hai cơ quan này có văn bản đề nghị cơ quan điều tra của Bộ Công an rút hồ sơ vụ việc lên và tiếp tục điều tra nhằm đảm bảo khách quan”. Anh Bình cũng cho rằng nếu vụ việc được chuyển lên cơ quan điều tra của Bộ Công an tiếp tục điều tra thì dư luận mới tâm phục, khẩu phục. “Sau này cơ quan điều tra Bộ Công an có kết luận điều tra, chuyển sang Viện Kiểm sát truy tố và đưa ra Tòa án xét xử đúng quy định của pháp luật thì ai sai đến đâu sẽ phải chịu đến đấy, báo cũng không dung túng bao che”, anh Bình khẳng định. Anh cứ làm như bạn ý bị oan, hay công an Yên Bái bắt anh ta vì trả đũa vụ biệt phủ không bằng. Khiếp khiếp, trong câu anh nói không có từ nào mang hàm ý đe dọa nhưng tôi thấy sợ và có khi cả cơ quan điều tra cũng sợ đấy. Anh Bình ạ, nhà báo thì cũng là công dân và bình đẳng trước công dân khác. Một anh thợ hồ nắm được bí mật phạm pháp của một doanh nghiệp và dùng nó để tống tiền doanh nghiệp chắc gì anh đã lên tiếng như với phóng viên Duy Phong anh nhỉ? Hôm qua báo đăng rõ ràng: "Theo kết quả xác minh ban đầu của cơ quan công an, thời gian gần đây Phong có liên hệ làm việc, tìm hiểu vấn đề liên quan đến hoạt động của một doanh nghiệp trên địa bàn TP Yên Bái. Sau khi làm việc, Phong được doanh nghiệp hẹn gặp tại một nhà hàng. Tại đây, khi Phong nhận của doanh nghiệp 250 triệu đồng để bỏ qua các sai phạm và không viết bài thì bị cơ quan công an bắt quả tang". Tôi nghĩ, khó có chuyện oan sai ở đây, đặc biệt với nhà báo là tác giả loạt bài về biệt phủ ở Yên Bái gây xôn xao dư luận gần đây. Và tôi cũng nghĩ, khi chưa rõ bản chất vụ việc thì hãy để yên cho cơ quan điều tra làm việc, không nên bao che, đe dọa hay phát động chiến dịch gây áp lực với ai cả. Tôi cũng nghĩ, anh TBT thương anh em phóng viên thì nên thương cho đúng cách, nghĩa là giáo dục (lại giáo dục), bảo ban, dạy dỗ ngay từ khi họ mới vào nghề, ngay từ khi họ chưa phạm tội. Đừng để đến khi họ tống tiền doanh nghiệp, làm tiền nhân dân thì mới la toáng lên như bị oan thấu trời thế này. Nói thật, sau khi anh la lên, tôi lại nghĩ anh khác. Thật đấy!

Ngày 24-6-2017
Tác giả: "Khoai@"

Thứ Sáu, 23 tháng 6, 2017

SỰ THẤT VỤ ĐỒNG TÂM CẦN ĐƯA RA ÁNH SÁNG

(Nữ dâm chủ chuyên khoe thân trên facebook Hồng Thái Hoàng đang mớm cung ông Lê Đình Kình)
Trên mạng xã hội gần đây lại nóng vụ Đồng Tâm sau khi diễn ra các sự kiện: công an Hà Nội khởi tố vụ án, ông Lê Đình Kình công khai trả lời phỏng vấn và nhận tiền từ đám phản động, luật sư của gia đình ông Kình tố ông "không tốt", "hai mặt", "hại con cháu", "lừa đảo luật sư"... Đám zân chủ thì như được mùa, chia làm nhiều phe, nhiều hướng: phe tẩy chay, không ủng hộ để cho ông Kình và dân Đồng Tâm cần "sáng mắt ra"  vì vẫn còn giương khẩu hiệu "tin Đảng, không chống Đảng"  và thóa mạ đồng bọn cứ bu đến Đồng Tâm làm gì (với các đại diện như Phạm Thị Đoan Trang, Hoàng Dũng, Nguyễn Lân Thắng...). Phe còn lại thì như là chớp lấy cơ hội vàng, bu đến ông Kình để truyền thông, ủng hộ khuynh hướng "chống tham nhũng núp dưới bóng cờ Đảng" kiểu ông Kình và Đồng Tâm mới là khôn ngoan, đáng ủng hộ (với các đại diện như Hồng Thái Hoàng, Lê Dũng Vova, Trần Vũ Hải...).

Bình luận về bản chất vụ án này, rất nhiều cây viết trên mạng xã hội đã phân tích, mổ xẻ, tựu chung có thể thấy:

ÔNG LÊ ĐÌNH KÌNH VÀ CON CHÁU DÒNG HỌ LÊ ĐÌNH CHÍNH LÀ NGƯỜI XÂM CHIẾM ĐẤT QUỐC PHÒNG

Thời kỳ ông Lê Đình Kình còn là chủ tịch UBND xã Đồng Tâm chính ông là người đầu tiên ký giấy cấp đất cho 1 trong 14 hộ dân sinh sống tại phần đất thuộc Bộ Quốc phòng và mở ra một chương mới cho quan chức xã, thôn và dân chúng thi nhau xà xẻo đất thuộc dự án sân bay Miếu Môn dưới nhiều hình thức.
Cháu ruột của Lê Đình Kình là Lê Đình Thuần, cũng từng là chủ tịch UBND xã Đồng Tâm sau ông Kình, cũng tiếp bước cha ông rồi bị cách chức, tống cổ ra khỏi Đảng vì là một trong những quan xã ẵm đất vàng nằm trong khu đất Bộ Quốc phòng.

Có thể nói 2 bố con ông Kình đều là người giữ trọng trách ở xã này và trực tiếp khởi xướng cho quan dân Đồng Tâm cùng nhau “đòi đất Quốc phòng cho dân Đông Tâm” và đều bị xử lý mất chức, nên tiếp tục núp bóng chống tham nhũng để giúp con cháu “giữ đất” với tư thế đầu đơn khiếu kiện.

Đến khi Viettel tổ chức triển khai thi công dự án (từ tháng 2/2017), ông Lê Đình Kình là người đứng sau giật dây cho đám cướp đất khoác áo "nhân dân" kia tổ chức ngăn cản, nhổ biển báo "Khu vực quân sự", đưa máy móc nông nghiệp vào cày bừa, canh tác tại khu vực Đồng Sênh; cấp tốc xây dựng trái phép 1 nhà cấp 4; thuê máy xúc và ô tô đổ đá mạt làm đường, cắm cờ dọc 2 bên; căng băng rôn với nội dung "đất từ đây trở xuống là đất nông nghiệp xã Đồng Tâm"; sử dụng loa phóng thanh tuyên truyền nhiều nội dung trái phép, kích động, tụ tập đông người kéo lên trụ sở UBND xã Đồng Tâm để phản ứng chính quyền, cắt loa phóng thanh xã, buộc con em nghỉ học, uy hiếp tính mạng của giáo viên…

CON CHÁU ÔNG KÌNH LÀ KẺ CHỦ MƯU THỰC HIỆN TIẾP KẾ HOẠCH RÀO LÀNG CHỐNG CHÍNH QUYỀN, BẮT GIỮ CÁN BỘ.

Biết rõ kế hoạch “rào làng giữ đất” của ông Kình và con cháu dòng họ Lê Đình cùng với hành vi lộng hành của ông Kình đã buộc Công an Hà Nội ra quyết định khởi tố vụ án "Gây rối trật tự công cộng" theo Điều 245 bộ luật Hình sự; Cục Điều tra hình sự Bộ Quốc phòng cũng đã ra quyết định khởi tố vụ án "Chống người thi hành công vụ" theo Điều 257 và vụ án "Vi phạm các quy định về sử dụng đất đai" theo Điều 173 của bộ luật Hình sự năm 1999 vào ngày 30/3/2017. Nên nhớ trước khi thực hiện lệnh bắt Lê Đình Kình và 3 người kia vào hôm 15/4/2017, Công an Hà Nội đã 3 lần triệu tập, nhưng số này không chấp hành, chứ hoàn toàn không có chuyện công an Hà Nội “lén lút bắt cóc, không khởi tố vụ án, bị can” như ông Kình và đám zận chủ cuội đang xuyên tạc.

Để phản đối việc bắt ông Lê Đình Kình, con cháu và phe nhóm “Đồng Thuận” đã kích động người dân bao vây tổ công tác, đập phá 1 xe chở quân, 3 xe Innova, 1 xe cứu thương, bắt giữ 38 người trong vòng 1 tuần, cho tới khi ông Chung Chủ tịch về đối thoại và buộc phải ký vào bản cam kết "không truy cứu trách nhiệm hình sự với toàn thể nhân dân Đồng Tâm".
Tại thời điểm ấy, Lê Đình Kình vẫn đang được bác sĩ và công an đôn đáo cứu chữa do bị gãy cổ xương đùi khi bị đám con cháu ông kéo từ xe ô tô của công an xuống đất. (Tình tiết này bị đám zân chủ xuyên tạc thành "chính quyền đả thương cụ Kình" và sau này, chính Kình lại mô tả với Hồng Thái Hoàng là "bị anh Trần Thanh Tùng phó trưởng Công an huyện Mỹ Đức đá bay mấy mét làm gãy cổ xương đùi". Tại bệnh viện, đám con cháu ông định giở trò ăn vạ chính quyền bằng cách không chịu ký giấy để mổ, nhưng chính lúc này Lê Đình Kình tỉnh lại, yêu cầu bác sĩ mổ và ca mổ đã thành công).

Đáng chú ý nhất là bà Lan, đương kim Bí thư xã Đồng Tâm hiện nay là con cháu ông Kình, là “thủ lĩnh” toàn bộ phe nổi loạn sau khi ông Kình bị bắt và nằm viện. Chính bà này là người đầu têu trò ép Chủ tịch Chung ký giấy cam kết không truy tố và xử lý dân Đồng Tâm.

Sau một thời gian điều tra, ngày 13/6/2017, Công an Hà Nội đã ra quyết định khởi tố vụ án hình sự số 129/PC44-Đ2 để điều tra về 2 tội danh "Bắt, giữ hoặc giam người trái pháp luật" và "Hủy hoại hoặc cố ý làm hư hỏng tài sản" tại Đồng Tâm. Đến lúc này ông Lê Đình Kình đã bộc lộ chân tướng 2 mặt, tuyên bố với zân chủ cờ vàng Hồng Thái Hoàng "chính quyền cướp đất của dân Đồng Tâm", tố công an định "thủ tiêu" mình và đặc biệt, "sẵn sàng nhận tiền của bất cứ ai, kể cả của phản động hay ba que cờ vàng để chống tham nhũng địa phương". Điều này hoàn toàn trái ngược với tuyên bố của ông Lê Đình Kình trước đó rằng, "kiên quyết không nhận tiền từ bất kỳ đám "đấu tranh dân chủ", hay "phản động" hay "Việt kiều yêu nước" nào vì lo ngại sẽ hiểu sai động cơ đấu tranh".

Có thể nói, ông Lê Đình Kình là điển hình cho một Đảng viên thoái hóa biến chất, lôi kéo cả dòng họ “truyền thống làm quan xã” và người dân xã vào cuộc nổi loạn, gây nhiều ảnh hưởng xấu đến dư luận, khiến người dân phẫn nộ. Luật sư của gia đình ông Kinh đã tố cáo và tuyên bố sẵn sàng làm chứng vạch mặt bố con ông Kình trước pháp luật và dư luận trên mạng xã hội. Giờ đây chỉ còn đám zân chủ cần “bảo vệ” và “ủng hộ” ông Kình cũng như một nhóm người mác chúng gán cho cái mác là “nhân dân Đồng Tâm” để gây loạn, tham vọng biến nơi đây thành điểm nóng với “đội quân khiếu kiện thiện chiến” ở Hà Nội cho chúng mà thôi.


Loa Phường
Ngày 21-6-2017

Thứ Ba, 20 tháng 6, 2017

TRIỆT TIÊU KẾ HOẠCH NỘI GIÁN SONG PHƯƠNG Ở LÂM ĐỒNG

Khu Hòa Bình - Ðà Lạt năm 1967.
Lực lượng An ninh Lâm Ðồng đã phát hiện kế hoạch nội gián song phương mang tên “Hoàng Mai”, “Âm Thanh”. Cùng với quá trình ổn định tình hình ở vùng mới giải phóng, lực lượng An ninh tỉnh Lâm Ðồng đã thu giữ hàng chục mét khối hồ sơ các loại khi địch bỏ chạy để lại, trong đó có nhiều hồ sơ mật báo viên, tập trung khai thác, phục vụ đánh địch trước mắt và lâu dài.

Dưới sự chỉ đạo của Bộ Nội vụ (nay là Bộ Công an), lực lượng An ninh Lâm Ðồng kết hợp với Cục KE3 (nay là A83) đã phát hiện kế hoạch nội gián song phương mang tên “Hoàng Mai”, “Âm Thanh” của Cơ quan Tình báo Trung ương Mỹ (CIA) và Cảnh sát Ðặc biệt (CSÐB) của chính quyền Việt Nam Cộng hòa.
Theo kế hoạch này, từ tháng 2-1971, CIA và CSÐB đã triển khai biện pháp nghiệp vụ cài cắm tình báo viên (TBV) vào một đơn vị cánh Nam Thị ủy Ðà Lạt.

Trong hồ sơ của địch ghi rõ đầu mối TBV là Nguyễn Văn V, được CIA đánh giá là một TBV “trung thành, cung cấp tin tức kịp thời, có giá trị cao về mặt chiến lược, chiến thuật, nhanh nhẹn tháo vát có khả năng về công tác tình báo”. Bên cạnh đó, Ty Công an (nay là Công an tỉnh) Lâm Đồng còn được quần chúng và các cơ sở Cách mạng trước đây cung cấp nhiều thông tin về V và một số tên khác đã làm tay sai cho địch, gây thiệt hại cho phong trào Cách mạng tại địa phương. Qua công tác khai thác hồ sơ địch để lại, sau khi xác minh các tài liệu, thu thập chứng cứ, lực lượng An ninh đã bắt giữ V và quá trình đấu tranh đã làm rõ hoạt động nội gián của V và đồng bọn.

Nguyễn Văn V, tức Mười V, là trưởng thôn ở một tỉnh miền Trung thuộc vùng địch kiểm soát. Do có nhiều tội ác với phong trào Cách mạng tại địa phương, năm 1961, V bị kết án tử hình nhưng đã trốn lên Đà Lạt. Tại đây, lợi dụng sự mất cảnh giác của ta, V được nhận làm cơ sở của một đơn vị cánh Nam.
Vốn là một tên phản Cách mạng từng gây nhiều tội ác nên khi bị địch bắt ngày 5-2-1966, V đã nhanh chóng nhận làm TBV cho địch. V khai báo cho CSĐB về Hồ H (tức Hồ Ngọc Đ), nguyên là cán bộ Cách mạng tại Khánh Hòa lên Đà Lạt, làm cơ sở cho đơn vị cánh Nam. CSĐB đã bắt, khống chế H cùng làm tay sai cho CSĐB với V.
Ngày 1-2-1966, CIA tài trợ cho CSĐB Đà Lạt thiết lập kế hoạch “Hoàng Mai”, sử dụng V và H làm hai TBV có bí số E7/X1 và S7/X2, hoạt động nội gián tại Đà Lạt, nằm trong một đơn vị cánh Nam. CIA và CSĐB cùng phối hợp chỉ đạo kế hoạch “Hoàng Mai”. Sĩ quan điều khiển trực tiếp kế hoạch này gồm: Inthor (CIA) phối trí viên của CSĐB Đà Lạt, Bùi Văn L – Trưởng “F” đặc biệt Đà Lạt, Khiếu T – Trưởng “G” cộng tác.

Chúng thiết lập hệ thống liên lạc, sử dụng 2 địa chỉ tại phố Nguyễn Thượng Hiền, phố Trần Phú và 3 khách sạn tại Đà Lạt làm địa điểm liên lạc giữa TBV và sĩ quan điều khiển. Với việc tập trung chỉ đạo của CIA và CSĐB, V và H từng bước xây dựng được uy tín trong đơn vị cánh Nam và thu thập được nhiều tài liệu tin tức cung cấp cho địch. Ngoài ra, thực hiện kế hoạch của CSĐB, V và H còn đưa tên Ch là mật báo viên vào đơn vị này.

Trong quá trình hoạt động, V và H đã báo cáo cho CIA và CSĐB nhiều tin tức về tổ chức, nhân sự, những chủ trương, nhiệm vụ công tác đấu tranh của nhiều cơ quan, đơn vị cách mạng ở Đà Lạt; các chỉ thị, nghị quyết của Thị ủy, Tỉnh ủy… Đặc biệt, hai tên này còn cung cấp cho địch về phần lớn cơ sở và những chủ trương hoạt động của đơn vị cánh Nam. Những tài liệu mà V và H cung cấp được các cơ quan nghiên cứu của địch đánh giá “chính xác, kịp thời, có giá trị chiến lược cao”.

Tháng 11-1969, do những biến động của tổ chức Cách mạng, V và H mất liên lạc với đơn vị cánh Nam. Trong quá trình tìm cách liên lạc với CSĐB, V bị một đơn vị cánh Bắc phát hiện, xác định anh ta là kẻ phản bội đang làm tay sai cho địch. Đơn vị vũ trang cánh Bắc tổ chức tiêu diệt nhưng chỉ làm V bị thương.

CIA và CSĐB thấy đầu mối bị lộ đã quyết định chấm dứt kế hoạch “Hoàng Mai” nhưng vẫn theo dõi mọi hoạt động của V để khi cần thiết sẽ tiếp tục sử dụng. Cuối tháng 12-1969, V móc nối trở lại và được hoạt động tiếp trong đơn vị cánh Nam. Nắm được tình hình đó, CIA và CSĐB cho S (vợ V) vào căn cứ dò xét tình hình.

Thấy ta mất cảnh giác, không có dấu hiệu nghi ngờ nên chúng đã quyết định tiếp tục sử dụng V và H hoạt động nội gián tại đơn vị cánh Nam với kế hoạch mang tên “Âm Thanh”. Chúng đã thu thập được nhiều tin tức giúp cho địch đối phó dẫn đến hoạt động của đơn vị này ngày càng sa sút, nội bộ mất đoàn kết, một số cơ sở Cách mạng bị bắt, địch đánh phá, phong trào Cách mạng ở Đà Lạt gặp nhiều khó khăn.
Trước tình hình đó, nhiều lần Thị ủy nhắc nhở Ban Lãnh đạo đơn vị cánh Nam chấn chỉnh lại đội ngũ cán bộ, cơ sở và hoạt động, rà soát lại công tác bảo vệ nội bộ. Mặc dù Thị ủy đã chỉ đạo nhưng tình hình đơn vị này vẫn phức tạp. Tháng 11-1970, Thị ủy quyết định bố trí lại cán bộ lãnh đạo, điều chuyển cán bộ phụ trách đi làm công tác khác.

Quyết định trên của Thị ủy, V đã báo cáo cho địch và chúng lập kế hoạch với 3 phương án, chỉ đạo V bắt, khống chế đồng chí cán bộ phụ trách làm TBV nội tuyến. V đã tích cực chuẩn bị địa bàn, phương tiện và hẹn gặp đồng chí này tại một địa điểm đã định sẵn để bắt, khống chế.

Nhưng do Thị ủy đang tập trung củng cố nội bộ của đơn vị cánh Nam, nâng cao cảnh giác cho lãnh đạo và nhân viên nên kế hoạch của chúng không thực hiện được. Do vậy, chúng phải chấm dứt kế hoạch “Âm Thanh” vào tháng 2-1971. V tiếp tục được địch sử dụng làm mật báo viên tại địa bàn quan trọng này cho đến ngày ta giải phóng Đà Lạt.
Sau ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng, vợ chồng V lại tìm cách che giấu quá khứ tội lỗi, tạo vỏ bọc mới để chui vào tổ chức Cách mạng, làm bảo vệ tại một nhà khách của ta ở Đà Lạt.

Về phần H, sau khi được CSĐB chuyển vào làm trật tự trong nhà giam của Đà Lạt, năm 1973, H được ngụy tạo hồ sơ Việt Cộng bị bắt và trao trả ra Bắc. Tại trạm an dưỡng, H khai man lý lịch, giấu giếm tội lỗi.

Sau khi miền Nam giải phóng, H xin về công tác tại một đơn vị Hậu cần ở một tỉnh miền Trung. Sau khi thu thập đầy đủ tài liệu, căn cứ vào tội lỗi của từng tên, giữa năm 1977, lực lượng an ninh bắt tập trung cải tạo V và H.

Theo Khổng Hà (CAND)
Ngày 20-06-2017

Thứ Năm, 15 tháng 6, 2017

VỀ CHUYỆN PHẠM XUÂN NGUYÊN “TỪ CHỨC” CHỦ TỊCH HNV HÀ NỘI

(Nguyên Ngọc và Xuân Nguyên hai kẻ quấy rối xã hội)
“Phạm Xuân Nguyên đã tuyên bố từ chức Chủ tịch Hội Nhà Văn Hà Nội, từ chức Phó Chủ tịch Hội Liên Hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội và ra khỏi Hội Nhà Văn Hà Nội, Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội.
Lý do từ chức, theo nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên là vì: "Tại hội nhiệm kỳ XII của Hội Nhà Văn Hà Nội do sự chỉ đạo can thiệp của lãnh đạo thành phố; Vì sự bất đồng sâu sắc trong Ban chấp hành Hội Nhà Văn Hà Nội; Với trách nhiệm của một người đứng đầu Hội trước toàn thể hội viên, Với danh dự cá nhân của một người làm văn học".
Thực chất Phạm Xuân Nguyên bị cấm cửa nên mới phản ứng một cách tuyệt vọng như thế:
“Trong cuộc họp, nhà thơ Bằng Việt công bố văn bản của Sở Nội vụ Hà Nội thông báo ông Phạm Xuân Nguyên không được tham gia Ban chấp hành Hội nhà văn Hà Nội khóa sắp tới.
Công văn viết người được giới thiệu vào Ban chấp hành Hội khóa mới phải có ý kiến bằng văn bản của cơ quan có thẩm quyền quản lý cán bộ đồng ý cho phép tham gia dựa theo điều 9, Quyết định số 34 của UBND thành phố Hà Nội”.
Trên trang http://www.sandinhblog.com/2017/06/ten-khon-pham-xuan-nguyen-tu-chuc-chu.html có bài “TÊN KHỐN PHẠM XUÂN NGUYÊN ĐÃ TỪ CHỨC CHỦ TỊCH HỘI NHÀ VĂN HÀ NỘI” viết:
“Mặc dù ngụy biện rằng “Vì sự bất đồng sâu sắc trong Ban chấp hành Hội Nhà Văn Hà Nội, với trách nhiệm của một người đứng đầu Hội trước toàn thể hội viên, với danh dự cá nhân của một người làm văn học, tôi đã tuyên bố từ chức". Tuy nhiên, Phạm Xuân Nguyên đã cố lờ đi việc y và lũ khốn gồm: Nguyên Ngọc, Nguyễn Duy, Nguyễn Thanh Giang… đã xuyên tạc, bôi nhọ hình tượng chị Võ Thị Sáu trong một clip dài vài phút được phát trên YouTube”.
Như vậy có thể thấy, Phạm Xuân Nguyên chẳng còn đủ tư cách và uy tín để giữ vị trí Chủ tịch Hội Nhà Văn Hà Nội. Và dù có tại vị thì những lời nói của y cũng chả khác nào tự vả vào mặt mình. Thế nên, ông Nguyên cũng chả nên thanh minh làm gì để người đời cười chê”.
Việc bôi bẩn hình tượng Võ Thị Sáu chỉ là một phần nhỏ trong hành trình quấy rối rất dài của Phạm Xuân Nguyên và đó mới chính là lý do Sở Nội vụ Hà Nội đã có văn bản “cấm cửa” Nguyên tái cứ.
Vậy thực chất Phạm Xuân Nguyên là người thế nào?
***
Trong một bài tôi đã viết, quả là có duyên tiền định, bút danh Nguyên Ngọc không chủ ý mà mang tên hai người như một một cặp bài trùng. Tất cả những gì của “Ngọc” đều được “Nguyên” coi như ánh đuốc soi đường; “Ngọc” lăng xê ai thì “Nguyên” hô ứng ca ngợi người đó; “Ngọc” tâm đắc điều gì thì “Nguyên” coi cái đó là “tư tưởng” của nhân loại.
Phạm Xuân Nguyên từng cùng Nguyên Ngọc tham gia BAN VẬN ĐỘNG THÀNH LẬP VĂN ĐOÀN ĐỘC LẬP. Nguyên là một đảng viên, một trưởng phòng của Viện Văn học, đương kim Chủ tịch Hội Nhà Văn Thủ đô Hà Nội, đã nhận huy hiệu 30 năm tuổi Đảng và 2 huy hiệu chiến sĩ trong sạch, vậy mà lại có tên trong “Danh Sách 72” người chống Đảng. Loài kỳ nhông phải mau mau suy tôn Phạm Xuân Nguyên là cụ!
Nước ta từ nền kinh tế đóng cửa, kế hoạch hóa chuyển sang thời kỳ mở cửa, thực hiện kinh tế thị trường. Giống như chiếc xe đột nhiên tăng tốc, cơ chế kiểm soát cũng như cái phanh đã không thay đổi kịp cho phù hợp, nên đã va quệt, gây ra tai nạn lung tung. Đó chính là những tệ nạn trong xã hội ta tại những ngày hôm nay. Có điều người ta thường quan tâm đến chuyện tham nhũng “lợi” mà không chú ý đến chuyện tham nhũng “danh”. Nhưng chuyện phân định đúng sai, tốt xấu trong lĩnh vực “đèn mờ tri thức” này lại không đơn giản. Vì vậy đã và đang có không ít kẻ cơ hội ung dung thừa “nước đục thả câu”. Phải chăng vì thế Phạm Xuân Nguyên chỉ tài “diễn” mà đã thành đạt và thành danh?
***
Phạm Xuân Nguyên có một trang cá nhân lấy tên là NGUYÊN ĐẦU BẠC với 2 câu “Bút Tre” tự giới thiệu:
Viện Văn có một Phạm Xuân
Nguyên là cán bộ cử nhân phê bình.
Hai câu ngông ngạo thể hiện sự coi khinh bằng cấp, học vị, học hàm mà coi trọng thực tài. Có điều Nguyên làm ở Viện Văn nhưng chỉ viết được ít bài phê bình lẻ, chẳng có công trình, tác phẩm nào ra tấm, ra món, chẳng có thành tựu nào. Vậy Nguyên có bằng thấp là do có trình độ thấp thật. Nhưng Nguyên không bao giờ thấy mình thấp cả. Trên  http://vtc.vn/, trong bài pham-xuan-nguyen-chuyen-kho-tin-nhung-co-that có câu: “Nhà phê bình cần tri thức và bản lĩnh, tôi có cả hai” –  Nguyên tuyên bố “xanh rờn” và làm được đúng như điều anh nói”. Đúng là “nổ” và tâng nhau “hay” thật!
Còn nhớ hồi Nguyễn Quang Thiều mới xuất hiện, làm thơ theo phong cách hiện đại, nghĩa là có những điều còn khó đồng cảm với người thường, rất cần những nhà phê bình văn học hiện đại như Nguyên chỉ ra những cái hay, những ẩn ý cao sâu. Nhưng trong một bài Nguyên đã phán đại ý: ai hiểu được tiếng hú thì sẽ hiểu được thơ Thiều. Tôi đã nói với Thiều, nói vậy khác gì nó bảo ông là con thú. Thiều nổi cáu: “Đéo hiểu con cặc gì về thơ”! (Xin lỗi các nhà thuần phong mỹ tục, tôi phải tôn trọng sự thật khách quan!).
Khi ông Nguyễn Văn Lưu phê phán Luận văn Thạc sĩ ca ngợi thơ nhóm Mở Miệng của Nhã Thuyên, Phạm Xuân Nguyên đã tặng cho ông Lưu cái ác danh: “Phê bình chỉ điểm” rồi nghênh ngang khoe: “đã được tôi nói lên tại diễn đàn của hai cuộc họp quan trọng… do Hội đồng lý luận phê bình văn học nghệ thuật trung ương và Hội Nhà văn Việt Nam tổ chức” có Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, Trưởng Ban Tuyên giáo Đinh Thế Huynh tham dự, ba ông Hồng Vinh, Đào Duy Quát, Hữu Thỉnh chủ trì.
Tôi đã viết:
Trong luật pháp, thấy tội mà không tố cáo cũng là phạm tội. Trang đầu blog của tôi cũng để ảnh Einstein với câu nói của ông: “The world will not be destroyed by those who do evil, but by those who watch them without doing anything” (Thế giới sẽ không bị phá hủy bởi những kẻ làm điều ác, nhưng bởi những người thấy chúng mà không hành động gì cả”. Vì vậy nếu ông Lưu cũng như bất kỳ ai “điểm mặt chỉ tên” đúng đều là những người có trách nhiệm với xã hội, có nhân cách đáng quý trọng. Còn ông Lưu sai thì Nguyên và những người bị ông Lưu “chỉ điểm” hoàn toàn có thể kiện ông Lưu. Nguyên và những đối tượng thấy sai mà không kiện thì là những thằng hèn, còn không kiện được mà phát biểu hùng hổ như Nguyên thì là một thằng lưu manh”;
Phê bình một tác phẩm là phân tích hình thức và nội dung một tác phẩm. Hình thức cũ, mới, đạt hiệu quả thẩm mỹ thế nào? Nội dung sống động, phong phú, đúng sai, tốt xấu, cao thấp, nông sâu thế nào? Chỉ thế thôi! Còn đọc mà không hiểu gì như Nguyên thì là một thằng ngu. Phạm Xuân Nguyên không phân biệt được cái bẩn thỉu, cái thô tục, sự báng bổ lãnh tụ, sự quấy rối, sự chống đối, sự làm loạn,… trong thơ Mở miệng; và không thấy Nhã Thuyên sai như ông Lưu đã chỉ ra, coi loại thơ đó là “tài tình và hấp dẫn đến thế… thì Nguyên đã lấy cách đọc mù chữ của mình để chê cách đọc mà Nguyên cho là chưa “vỡ chữ” của ông Lưu!”
***
Còn về phần dịch?
Trình độ tiếng Pháp của Nguyên cũng thể hiện qua sự xưng tụng Nguyên Ngọc. Trên  Tuanvietnam, Nguyên từng viết trong bài Chính ủy Nguyên Ngọc: “Các sách dịch này dưới bút hiệu Nguyên Ngọc đều có chất lượng cao, có thể nói là bảo đảm được yêu cầu "tín, đạt, nhã" của một bản dịch… Nguyên Ngọc nắm vững tiếng Pháp và tiếng Việt”.
Về tài dịch của Nguyên Ngọc tôi đã chỉ ra việc Nguyên Ngọc đã dịch sai ngay từ nhan đề cuốn Le Degré zéro de l'écriture suivi de Nouveaux essais critiques của Roland Barthes là “Độ không của lối viết” và rất nhiều cái sai mang tính tri thức khác nữa. Vì Phạm Xuân Nguyên cũng dốt nên mới khen Nguyên Ngọc là một dịch giả tài năng như thế!
***
Không chỉ là chuyện sai trái do trình độ mà hành động của Phạm Xuân Nguyên đã thành hệ thống có chủ đích. Nguyên thường xuất hiện trên những trang báo có khuynh hướng chống Việt Nam. Ở đâu Nguyên cũng có mặt. Nguyên chống lại chủ chương của Đảng và Nhà nước tìm cách gỡ những nút thắt, giữ gìn mối quan hệ láng giềng với Trung Quốc, Nguyên đã ở trên tuyến đầu những cuộc gây rối, nhân danh lòng yêu nước biểu tình chống Trung Quốc; 
Nguyên luôn ủng hộ những người phạm pháp và có hành động có tính chất phạm pháp như Lê Công Định, Phương Uyên và Nhã Thuyên, v.v…
Trong bài Từ một bản luận văn viết về vụ Nhã Thuyên, Phạm Xuân Nguyên viết:
“…ta hãy xét sự việc dưới góc nhìn pháp luật. Khoa Ngữ văn, ĐH Sư phạm Hà Nội là một cơ sở đào tạo sau ĐH có pháp quy.
…Do đó, khi có yêu cầu xét lại bản luận văn thì… Bộ hoặc trường, hoặc khoa phải có quyết định thành lập một hội đồng chấm lại luận văn,… Các ý kiến trên dư luận chỉ là thông tin bên ngoài, không thể coi là chứng cứ khoa học, càng không thể coi là áp lực số đông làm ảnh hưởng, thậm chí xuyên tạc bản chất khoa học của vấn đề”.
Nói như trên, Nguyên đã tự vả vào mồm mình. Thứ nhất, không phải cứ cái gì theo “pháp quy” thì không sai. Và cái chính là vấn đề của Nhã Thuyên không chỉ gói gọn trong Bộ Giáo dục, không chỉ là sai lầm về học thuật mà còn liên quan đến lịch sử, đến lãnh tụ, đến chính trị tư tưởng, đến văn hóa nghệ thuật, đến đạo đức và thuần phong mỹ tục. Vì thế lỗi này không chỉ là lỗi của Nhã Thuyên và những người liên quan mà còn là lỗi của cả Trường ĐH Sư Phạm HN và của cả Bộ Giáo dục nữa. Bộ, trường và các cá nhân liên quan hoàn toàn có thể co cụm tìm cách chạy tội. Xin nhớ không phải cứ cỡ cấp Bộ thì không thể sai! Trên diễn đàn quốc hội, bao vị bộ trưởng từng nhận sai, hứa, rồi lại sai tiếp. Vì vậy, việc Nguyên cho sự phê phán của những nhà văn, nhà phê bình tên tuổi ở một hội nghị về phê bình của Hội Nhà Văn VN, trên các báo Nhân Dân, Quân đội Nhân dân, Văn nghệ, Văn nghệ TPHCM, v.v… chỉ là “thông tin bên ngoài”, là “xuyên tạc”, để làm “áp lực số đông” là những lý lẽ bậy bạ, dốt nát!
***
Việc để lọt một kẻ trí thấp, tâm tối như Phạm Xuân Nguyên vào vị trí lãnh đạo Văn học Nghệ thuật Thủ đô là một lỗi lớn của hệ thống. Lẽ ra phải cách chức và xem xét ngăn chặn tính cơ hội, tư tưởng chống phá của Phạm Xuân Nguyên từ lâu, nay Sở Nội vụ Hà Nội mới “ra tay” là đã quá muộn. Nhưng thôi muộn còn hơn không!  
14-6-2017

ĐÔNG LA