Thứ Năm, 10 tháng 5, 2018

HÀI NHƯNG THÂM

(TT VNCH Nguyễn Văn Thiệu tức Sáu Thẹo)
Nhân dịp lễ 30-4 lướt web thấy bài bên trang "Lốc liếc" diễu hài về các chiêu trò của Tổng thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu hồi trước 1975 thấy hay xin copy về đây để các bạn cùng giải trí. Bài có tiêu đề "Võ xin tiền của Trùm Ngụy nô Sáu Thẹo", đăng ngày 2-5-2018.

Để có thể xin tiền viện trợ nhằm kéo dài cơn hấp hối của cái mồ ma Việt Nam Cọng Hành, Ngài Tổng thống Sáu Thẹo nổi tiếng đa nghi và mưu mẹo đã phải giở ra những món võ gì đối với “đồng minh” Hoa kỳ?
Nhân dịp 30-4, hãy cùng Locliec điểm lại “Thất công phu” tuyệt luân cái thế của anh Trùm Ngụy nô này.
·         Chiêu thứ nhất: Lập ngôn
“Mỹ còn viện trợ, thì chúng tôi còn chống cộng !”
“Nếu Hoa Kỳ mà không viện trợ cho chúng tôi nữa thì không phải là một ngày, một tháng hay một năm mà chỉ sau ba giờ, chúng tôi sẽ rời khỏi Dinh Độc Lập !”
Đây là hai tuyên ngôn rất “hùng hồn” và nổi tiếng của Sáu Thẹo, phản ánh một cách trung thực lý tưởng và bản chất của Ngụy nô được  tác giả Michael Mc Lear ghi lại trong cuốn Vietnam, the ten thousand day war (Việt Nam, cuộc chiến mười ngàn ngày), NXB Thames Methuen, London. 1982
·         Chiêu thứ hai: Ăn vạ
Và  đừng có tưởng Trùm Ngụy nô chỉ nói chơi như trên để dọa ông chủ nhé.
Sau này, Trùm Ngụy nô làm thật. Để “ăn vạ” ông chủ, ngày 14-3-1975, Thiệu ra lệnh  cho tướng Phú, tư lệnh quân khu 2 thực hiện việc “Triệt thoái Cao nguyên”, tháo chạy khỏi vùng 1 và vùng 2 chiến thuật. Kế hoạch này còn được Thiệu gọi bóng bẩy văn hoa là  kế hoạch “Tái phối trí lực lượng”.
Cuộc “ăn vạ” bất thành này, khốn nạn thay đời chó mực, lại là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến sự sụp đổ dây chuyền đưa đến kết cục là Ngụy nô bị xóa sổ hoàn toàn vào ngày 30-4-1975.
·         Chiêu thứ ba: Lịch sự
Ban đầu Ngụy nô xin chủ viện trợ 1 tỷ 400 triệu dollars, sau mặc cả xuống 700, cuối cùng đại hạ giá còn 300 triệu dollars mà Mỹ nó vẫn dứt khoát không xì ra đồng nào nữa. 
Không xin được thì bố vay, Trùm Ngụy nô mang tài nguyên đất nước… chưa khai thác, nghĩa là còn ở dạng “tiềm năng” đem thế chấp để xin Mỹ cho vay 3 tỷ USD.

Thư viết  ngày 14-4-1975, gửi Tổng thống Hoa Kỳ G. Ford. Rõ văn hoa thanh lịch nhé!
“Kính gửi Ngài Tổng Thống,
Thưa Tổng Thống, tôi đề nghị Tổng Thống yêu cầu Quốc Hội đồng ý cho chúng tôi vay dài hạn lần cuối cùng số tiền 3 tỷ đô la, được phân chia trong 3 năm và kỳ hạn hoàn trả là 10 năm với mức lãi suất do Quốc Hội quyết định. Tiềm năng về dầu hỏa và nguồn lợi về nông nghiệp của chúng tôi sẽ thế chấp cho món nợ này. Số tiền vay này được gọi là "Freedom Loan".
Số tiền này sẽ cho phép chúng tôi 1 cơ hội để được tồn tại trong 1 đất nước Tự Do và Dân Chủ.
Trân trọng kính chào.
Nguyễn Văn Thiệu
Tổng Thống Việt Nam Cộng Hoà”
(Nguyễn Tiến Hưng, Khi đồng minh tháo chạy)
·         Chiêu thứ tư: Năn nỉ ỉ oi
Văn hoa lịch sự không được thì Trùm Ngụy nô đành xuống nước. Năn nỉ vậy:
“Ba trăm triệu không phải là món tiền lớn đối với các ông…Từ chối món tiền này, các ông còn muốn chúng tôi thắng Cộng sản hay ngăn chặn làn sóng xâm lăng của Cộng sản - là công việc rnà các ông đã không làm nổi trong suốt sáu năm trường với quân đội và chi phí khổng lồ của Hoa Kỳ...”
(Nguyễn Tiến Hưng, Khi đồng minh tháo chạy)
·         Chiêu thứ năm: Mạ lỵ
Lịch sự không xong, năn nỉ đến vỡ loa mà Mỹ nó vẫn làm lơ thì Trùm Ngụy nô bèn giở võ… chửi:
 “Hoa Kỳ là một đồng minh vô nhân đạo với những hành động vô nhân đạo”
“ Mấy ông bảo chúng tôi làm những việc mà, chính mấy ông với nửa triệu lính, binh hùng tướng mạnh xài gần 300 tỷ đô-la trong 6 năm trời nhưng không muốn nói là nó bị cộng sản đánh bại ở Việt Nam thì, cũng phải nói một cách khiêm nhường là, mấy ông không có thắng ở Việt Nam, mà mấy ông tìm một cái lối ra danh dự. ”
“Người Mỹ đánh giặc ở đây không đánh được, đi về. Đặt ra một cái chương trình Việt Nam hóa, chúng ta chấp nhận, rồi cũng hổng “Việt Nam hóa”. Hổng “Việt Nam hóa” rồi, hứa rằng Cộng Sản xâm phạm thì sẽ phản ứng, hổng phản ứng.
Thì chỉ còn một cái chuyện tối thiểu là đưa đồ (tức là đưa “xiền”) cho người ta đánh, mà không đưa. Thì thử hỏi cái đó là cái gì?
Thất hứa, thiếu công bằng, thiếu tín nghĩa, vô nhân đạo đối với một đồng minh đang chịu đau khổ triền miên. Trốn tránh trách nhiệm của một đại cường quốc”.
·         Chiêu thứ sáu: Mếu
Hóa ra Mỹ nó cũng chứa chan tinh thần AQ, mày chửi tao khác nào mày chửi cha mày. Mỹ giả điếc, chửi cũng bằng thừa, Trùm Ngụy nô đành mếu máo:
“Tôi không đòi hỏi quý ông một sự viện trợ vô hạn định hai, ba chục năm…Ông chỉ cần giúp cho tôi 5 năm mà cho thật dồi dào, hay 3 năm cho thật dồi dào để cho tôi có cái đà để phát triển kinh tế rồi sau đó ông cúp luôn…
Tôi có đưa ra một thí dụ nói chúng ta là một con bệnh mới đau dậy, nếu như mỗi ngày ông cho tôi một viên thuốc thì tôi chỉ đủ sức để không có bệnh, nhưng cũng không làm ăn gì được, không đứng dậy đi, không đứng dậy chạy, không có làm ăn sinh sống được.
Nhưng bây giờ tôi là con bệnh mới đau dậy, ông giúp thuốc cho tôi nó mạnh lên, ông giúp thuốc tôi nhiều đi, mỗi ngày bảy tám thứ thuốc đi thì tôi tập thể thao, thì 4 năm hay 3 năm tôi sẽ trở thành một người mạnh. Khi trở thành người mạnh tôi đi làm ăn…tôi khỏi nhờ ông…”.
·         Chiêu thứ bảy: Lạy lục
Hùng biện không xong thì ăn vạ, ăn vạ bất thành thì “lịch sự” xin vay, vay không được thì xuống nước năn nỉ, năn nỉ nó vẫn làm ngơ thì tội gì không chửi cha nó lên, chửi nó giả điếc thì đành phải mếu cho nó để ý. 
Thế mà, tộ sư thằng Mỹ nó vẫn ngó lơ nên Trùm Ngụy nô đành phải giở thế cuối cùng là... chắp tay lạy:
“…Cái sự ra đi của tôi chỉ là một hạt cát đối với một bãi sa mạc, hy sinh rất đáng, một cái ghế Tổng thống mà đổi lại viện trợ dồi dào đầy đủ cho nhân dân miền Nam, chiến đấu bảo vệ đất nước, rồi để thương thuyết có một giải pháp bảo đảm được miền Nam tự do dân chủ không bị cộng sản đô hộ thì, cái đó tôi xin chắp tay cả nón tôi lạy... lạy cả người Mỹ ”.



TẠI SAO ISRAEL LUÔN "VƯỢT MẶT" NGA TẠI SYRIA?

(Sơ đồ tác chiến hôm 29-4-2018 của không quân Israel) 
Ngày 29 tháng 4 năm 2018 một phi đội không quân Israel gồm 4 chiếc F-15S đã tấn công vào kho vũ khí của lực lượng proxy Iran tại Hama và Aleppo bằng bom GBU-39 và tên lửa Delilah, phá hủy gần 200 quả tên lửa và giết chết 26 người trong đó có 11 là người Iran…

Đầu tiên, phải công nhận rằng, không quân Israel tác chiến như thế này thì không chỉ lực lượng phòng không Syria, Iran mà kể cả Nga có giỏi mấy đi nữa cũng bị bất ngờ…và chỉ rút kinh nghiệm lần sau mà thôi…

Chiến thuật cực kỳ tinh ranh của Israel
Có 2 yếu tố đặc sắc mà không quân Israel đã tạo ra trong đòn tấn công này khiến cho giới quân sự “tâm phục khẩu phục”, đó là bất ngờ và bí mật…

1, Bất ngờ lớn nhất khiến cho phòng không Syria và Iran thúc thủ là hướng tấn công.

 Không quân Israel sau nhiều nỗ lực xâm nhập vào không phận của Syria từ phía Tây, đã chọn một hướng từ phía Đông.

 Hướng tấn công phía Tây, với hệ thống quan sát Nga và Syria thì “nhất cử nhất động” của không quân Israel đều bị phát hiện (tuy nhiên Nga bắn hạ hay không lại là chuyện khác). Không quân Israel trước đây luôn luôn thực hiện các đòn tấn công đều từ hướng này.

Về nguyên tắc chiến thuật thông thường thì tấn công từ hướng Tây là thuận lợi nhất vì tại lãnh thổ của mình và thậm chí sử dụng không phận Lebanon không quân Israel có thể vận động tấn công trong một khoảng cách ngắn nhất.

Tuy nhiên lần này, không quân Israel không sử dụng hướng đó vì có lẽ Israel nghi ngờ rằng, phòng không Syria đã được trang bị S-300 hoặc phản ứng của Syria sẽ quyết liệt hơn trước, khi phát hiện không quân Israel xâm phạm không phận, nên Israel quyết định chọn hướng tấn công phía Đông…

Hướng tấn công từ phía Đông, không quân Israel buộc phải hành quân đến vị trí xuất phát tấn công rất xa, nhưng bù lại nó có tính bí mật tuyệt đối.

2, Bí mật. Tạo ra được bí mật tuyệt đối với đối phương tức là “bịt tai, che mắt” thì đòi hỏi phải có mưu kế của Bộ Tham mưu tác chiến Israel. Họ đã thực hiện 4 bước sau:

1. Phi đội khởi hành từ Israel, bay qua không phận Jordan vào Iraq

2. Bay hòa nhập vào những chiếc máy bay do liên quân Mỹ đứng đầu, dùng mã nhận biết như máy bay Mỹ, nhằm đánh lừa sự theo dõi của Radar Nga, tránh bị phát hiện đích danh (đây là sự tinh ranh, khôn ngoan trong kế hoạch tác chiến của Israel).

3. Tấn công bằng GBU-39/Dellilah.

4. Nhận tiếp dầu ngay trên không phận Iraq khi quay về Israel

Như vậy, có thể nói với kế hoạch tác chiến như này, không quân Israel hành quân chiếm lĩnh vị trí xuất phát tấn công dù rất xa nhưng bí mật tuyệt đối để tạo ra một lợi thế tác chiến quyết định, đó là, có vị trí xuất phát tấn công cực kỳ thuận lợi.

Trên bản đồ, chúng ta thấy phi đội F-15S chỉ tiến hành không kích từ không phận sông Euphrates, một khoảng các rất gần so với tấn công từ hướng Tây.


Nga bị Israel "vượt mặt" hay cho phép?
Phải khẳng định chắc chắn là về mặt quân sự, ở góc nhìn chiến thuật thì Nga có đủ khả năng để ngăn chặn các đòn tấn công của Israel vào lãnh thổ Syria, nhưng có một điều không phải ai cũng hiểu và hiểu đúng là quân sự chỉ phục vụ cho mục tiêu chính trị và lợi ích quốc gia…

Có nhiều dư luận cho rằng Nga cho phép và tiếp tay cho Israel thực hiện các đòn tấn công, rằng, những người nhập cư Do Thái của Nga chiếm đóng Palestin chính là những người hành hạ hung hăng nhất người Palestin…nghĩa là Nga-Israel có một mối quan hệ đặc biệt…

Rõ ràng là Nga và Israel có một mối quan hệ đặc biệt thật sự. Việc các đồng minh Mỹ, Phương Tây đồng loạt trục xuất nhân viên ngoại giao Nga, bao vây cấm vận Nga…lên cơn cuồng loạn, nhưng không phải là việc của Israel, chẳng phải là “đặc biệt” sao?...

Còn tại Trung Đông và Syria thì sao?
Đầu tiên, Nga hiện diện tại Syria là theo lời mời của chính quyền của Tổng thống Bashar Assad để chống khủng bố, đồng thời để bảo vệ lợi ích quốc gia, an ninh quốc gia Nga.

An ninh quốc gia Nga là gì, chẳng hạn, đó là chiến đấu tiêu diệt những kẻ khủng bố hồi giáo cực đoan tại Syria thay vì chiến đấu tại Caucasus và phần còn lại trên lãnh thổ của Nga…

Lợi ích quốc gia Nga là gì, chẳng hạn, bảo vệ quyền thống trị khí đốt của Nga với Châu Âu…có nghĩa là bảo vệ chính quyền Assad hợp pháp tại Syria không bị sụp đổ bởi sự chống phá của Mỹ và Phương Tây. Còn Assad phải ra đi hay ở lại là do chính nhân dân Syria quyết định.

Chưa lúc nào nghe thấy bất kỳ quan chức Nga nào nói đến bất kỳ loại nghĩa vụ nào của Nga đối với Syria hay bất kỳ quốc gia nào khác trong khu vực. Do đó, cách hành xử khôn ngoan của Nga là mọi hành động của ai đó không đụng chạm đến lợi ích Nga thì Nga không can thiệp.

Chẳng hạn đối với nhân tố Iran trong vấn đề Syria và Trung Đông.

Có thể nói Iran cũng không phải là “dạng vừa”, chẳng kém gì Thổ Nhĩ Kỳ với tư tưởng Ottoman…

Trong 7 năm chiến tranh ở Syria, Iran từng là một trong những đồng minh chiến lược quan trọng nhất của chính phủ của Bashar Assad. Tuy nhiên, “không có bữa trưa nào miễn phí”, gần đây, Iran đã bắt đầu cố gắng để chinh phục, thâu tóm các nguồn lực của đất nước Syria.

Iran đang củng cố thành lập nguồn lực riêng của họ từ các lực lượng proxy trong NDF (lực lượng vũ trang địa phương Syria ủng hộ chính phủ), từ các đơn vị Hezbollah, từ người Iraq…nhằm tạo thành một trục Iraq-Syria-Lebanon vào Địa Trung Hải…

Ý đồ chiến lược của Iran là đối kháng với Israel là đương nhiên và không chỉ gây ra mối bất an, lo ngại cho chính quyền Assad mà còn tạo nên sự không hài lòng của người Nga.

Đó là lý do vì sao Israel, khi phát hiện ra sự chuyển quân, chuyển trang bị của Iran cùng với Hezbollah, với lực lượng proxy Iran là không quân Israel ra tay tấn công tiêu diệt mà Nga im lặng, còn chính quyền Assad thì phản đối lấy lệ, miễn sao không vượt qua làn ranh đỏ.

Các đòn tấn công của Israel vào Syria kể từ khi Nga có mặt tại Syria thực tế không gây hại cho người Nga và quân đội Assad dù rằng, Israel chẳng thân thiện gì với Assad. Israel chỉ nhằm vào lực lượng Hezbollah, lực lượng Proxy Iran và điều đó thì nằm ngoài sự can thiệp của Nga.

Có thể nói tình hình chính trị Syria là rất phức tạp. Các thế lực nước ngoài tại Syria đều có những lợi ích quốc gia khác nhau và những chiến lược khác nhau tạo ra những mâu thuẫn đan xen.

Trong mối quan hệ phức tạp đó dễ thấy một điều là Nga đang bảo vệ chính quyền Assad bằng cánh tay của mình, bằng việc xây dựng quân đội Syria (SAA) chính quy, hiện đại. Do đó, đụng đến quân đội chính quy Assad là đụng đến Nga. Khi đó ngay cả Mỹ, Nga cũng tuyên bố đáp trả như đã biết.

Chắc chắn, người Nga khi tuyên bố sẽ cung cấp S-300 cho Syria không phải để bắn hạ máy bay Israel mà để cảnh cáo cho những cái đầu hăng máu sau vụ tấn công tên lửa 14/4 và những chiếc máy bay trên tàu sân bay USS Harry S. Truman đang trên đường đến Đông Địa Trung Hải.

Vị thế chính trị, quân sự của Nga sau kết quả can thiệp vào Syria và chiến lược khôn ngoan của Nga đã khiến Nga trở thành một người chơi chính, một trung tâm trong cuộc chiến địa chính trị Trung Đông.


Nguồn: Lê Ngọc Thống
Ngày 7-5-2018

Thứ Hai, 7 tháng 5, 2018

THẬT ĐÁNG XẤU HỔ CHO LINH MỤC DÒNG CHÚA CỨU THẾ Q3 LÊ NGỌC THANH

(2 văn bản của Bộ Nội vụ và Hội đồng Giám mục Việt Nam)
Người ta nói, mỗi một người thạo nghề cũng chính là vị chuyên gia trên chính lĩnh vực ông ta đang làm. Thế nên mới có chuyện hiểu về giáo lý Phật giáo không ai bằng các vị cao tăng, hòa thượng; còn hiểu về giáo lý Công giáo không ai bằng hàng giáo phẩm của chính tôn giáo này... Và riêng với địa hạt tôn giáo thì điều đó càng quan trọng, vị chức sắc đó không chỉ hiểu biết mà còn phải thông tuệ để hướng dẫn tín đồ, đệ tử tu trì và thực hiện đúng phép tắc của chính tôn giáo mình. 

Đó là nguyên tắc mà tin chắc không ai có ý phản đối. Nhưng nghịch lý thay khi nó lẽ ra phải thế nhưng có lúc, có khi chưa chắc đã phải thế. 

Xung quanh 2 văn bản của Bộ Nội vụ và Hội đồng Giám mục Việt Nam về việc thành lập cơ sở II của đại chủng viện Thánh Giuse Xuân Lộc (thuộc GP Xuân Lộc) trên địa bàn TP Đà Lạt, tỉnh Lâm Đồng. Mặc dù văn bản của Bộ Nội vụ đã trích dẫn ra điều luật (điều 39 luật Tín ngưỡng tôn giáo) và nói rất rõ tinh thần của quy định được quy định tại Luật. Nhưng vị Linh mục DCCT Lê Ngọc Thanh vẫn cố tình tìm ra điều gì đó để thóa mạ, lên án cả Bộ Nội vụ và đương nhiên trong trường hợp này là cả Hội đồng Giám mục VN. 

Theo đó, cùng với việc dẫn ra quy định tại điều 237 Bộ Giáo luật Công giáo hiện hành: "#1. Trong mỗi giáo phận, nơi nào có thể và thấy hữu ích, phải có một đại chủng viện; nếu không, phải gởi các chủng sinh đang chuẩn bị lãnh thừa tác vụ thánh vào các chủng viện khác, hoặc phải thành lập một chủng viện liên giáo phận.

#2. Không một chủng viện liên giáo phận nào được thành lập do Hội Đồng Giám Mục, nếu đó là một chủng viện cho toàn địa hạt, hoặc do các Giám Mục liên hệ, nếu không có sự phê chuẩn trước của Tông Toà về việc thành lập cũng như về những quy chế của chính chủng viện đó", vị linh mục này đã nói rằng: "BỘ NỘI VỤ CSVN YÊU CẦU HỘI ĐỒNG GIÁM MỤC PHẢI RA QUYẾT ĐỊNH THÀNH LẬP ĐẠI CHỦNG VIỆN MINH HÒA LÀ ĐÃ CAN THIỆP THÔ BẠO VÀO NỘI BỘ TÔN GIÁO. VÌ ĐỨC GIÁM MỤC CHÁNH TÒA CỦA MỘT GIÁO PHẬN CÓ QUYỀN VÀ BỔN PHẬN THIẾT LẤP ĐẠI CHỦNG VIỆN LO CHO VIỆC ĐÀO TẠO PHỤC VỤ GIÁO PHẬN CỦA NGÀI". 

Kỳ thực khi đọc những điều được Linh mục này viết ra, Mõ có phần hơi băn khoăn, bởi đối với những Đại chủng viện liên địa phận, đào tạo Linh mục cho cùng lúc nhiều Giáo phận (khi đó đã vượt quá quyền năng của 1 Giám mục Giáo phận) thì nếu Hội đồng giám mục không đứng ra có quyết định thành lập thì ai mới đủ quyền năng thực hiện điều này? Trong khi đó người đứng đầu Giáo tỉnh (Tổng Giám mục) thì cũng chỉ là chức vụ có tính tượng trưng là nhiều hơn thực quyền! 

Từ băn khoăn này, Mõ đã cố công đọc cho kỹ quy định của điều 237 - Bộ Giáo luật Công giáo để hiểu thực hư và mới biết rằng: LINH MỤC LÊ NGỌC THANH HIỂU SAI GIÁO LUẬT. 

Bởi lẽ, nội dung được quy định tại điều 237- Bộ giáo luật được trích dẫn ở trên đúng là như thế, nhưng cách hiểu của nó không phải thế. Và để tiếp cận quy định này người đọc cần đứng trên mệnh đề: ".....nếu...." (tức là câu điều kiện, chỉ được thực hiện điều này nếu thỏa mãn các nhân, yếu tố sau; còn nếu không thì không được thực hiện). Cụ thể, nội dung tại điều 237 được hiểu là: "Hội đồng giám mục (VN) sẽ không được thành lập chủng viện liên địa phận nếu như (1) chủng viện đó chỉ sử dụng cho một địa hạt (tức một giáo phận mà thôi), do một Giám mục tự liên hệ và (2) nếu không có sự phê chuẩn trước của Tông Toà về việc thành lập cũng như về những quy chế của chính chủng viện đó. Và khi đáp ứng được những điều kiện đi kèm thì đương nhiên họ sẽ được thực hiện. 

Trong trường hợp này thì đề nghị thành lập cơ sở 2 đại chủng viện Thánh Giuse Xuân Lộc đã thỏa mãn các điều kiện này: (1) Tòa Giám mục Giáo phận Đà Lạt, nơi dự kiến sẽ thành lập cơ sở này đã có hồ sơ xin thành lập cơ sở 2 của Đại chủng viện thánh Giuse Xuân Lộc - điều này đi kèm đã có có sự phê chuẩn trước của Tông Toà; (2) Đại chủng viện Thánh Giuse Xuân Lộc là đại chủng viện liên địa phận, nơi đây đào tạo Linh mục không chỉ cho Giáo phận Xuân Lộc mà còn cho 3 giáo phận khác là: Bà Rịa, Đà Lạt, Phan Thiết của Giáo hội Công giáo tại Việt Nam (nghĩa là nó đảm bảo việc "chủng viện đó chỉ sử dụng cho một địa hạt (tức một giáo phận mà thôi)". 

Sau chuyện này, mới biết, thực sự thì không ít chức sắc công giáo trình độ cũng thuộc hạng nhàng nhàng mà thôi. Một bộ phận trong đó đã ngu dốt, thiếu hiểu biết nhưng vẫn được trao gửi, phó thác sứ mệnh đào tạo, hướng dẫn tín đồ. Thế nên đừng hỏi tại sao khi cái dốt còn đeo đẳng thì cái ác, cái xấu sẽ rất dễ hình thành và nảy nở, sinh sôi. 


Tác giả: Bien Che
Ngày 07-5-2018

KHI DÒNG TU CỜ VÀNG GIẢ VỜ "HÒA GIẢI DÂN TỘC" (PHẦN 1)

(Linh mục Trịnh Ngọc Hiên)
Ngày 29 tháng 4 năm 2018, ở nhà thờ Thái Hà, Hà Nội, linh mục Trịnh Ngọc Hiên, thuộc Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam, đã có một bài giảng để kỷ niệm 43 năm ngày thống nhất đất nước (30/04/1975 – 30/04/2018) [2]. Trong bài giảng của mình, ông Hiên đã phủ nhận ý nghĩa của cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc và thống nhất đất nước, đã bài xích chủ nghĩa xã hội. Đây rõ ràng là một bài giảng có mục đích chống nhà nước Việt Nam. Vậy mà ông Hiên đã dùng khẩu hiệu “hòa giải và hòa hợp dân tộc” để che đi mục đích xấu xa đó.

Trong loạt bài này, chúng tôi sẽ phân tích thủ đoạn của linh mục Trịnh Ngọc Hiên và Dòng Chúa Cứu Thế (DCCT) Việt Nam, để làm rõ mục đích xấu của họ.

Bài 1: Khi dòng tu cờ vàng giả vờ “hòa giải dân tộc”
Nếu nhìn toàn bộ dòng thời gian, ta sẽ thấy từ thập niên 1950 đến nay, DCCT Việt Nam luôn có thù với phe Cộng sản, và luôn ủng hộ phe Việt Nam Cộng hòa. Một lực lượng như thế rõ ràng không có tư cách nói về “hòa giải dân tộc”. Họ chỉ lợi dụng khẩu hiệu “hòa giải dân tộc” để che giấu mục đích chính trị ích kỷ của họ mà thôi.

1. Hận thù với phe Cộng sản
Vào cuối thập niên 1950, trước khi đất nước bị chia cắt, DCCT đang là một dòng tu có ảnh hưởng lớn ở Việt Nam. Linh hồn của dòng tu này là bộ phận truyền thông, thực hiện tờ báo “Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp”. Từ năm 1949 đến năm 1954, khi tỉ lệ người Việt Nam biết chữ còn rất thấp, lượng in của mỗi số báo “Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp” tăng từ 1000 lên 50.000. Trong giai đoạn này, chủ bút của báo là linh mục Vũ Ngọc Bích.

Năm 1954, khi Việt Nam bị chia đôi do hiệp định Geneva, có khoảng 1 triệu người miền Bắc di cư vào Nam, trong đó có 800.000 người Công giáo. Mọi dòng tu ở miền Bắc đều di tản, chỉ trừ một số đại diện của DCCT ở Thái Hà (Hà Nội). Số ở lại bao gồm hai linh mục người Canada, linh mục Vũ Ngọc Bích, và hai tu sĩ người Việt. Trong số này, hai linh mục người Canada lần lượt bị trục xuất vào các năm 1958 và 1959, cùng những linh mục ngoại quốc cuối cùng ở miền Bắc. Hai tu sĩ người Việt đều bị bắt đi tù vào đầu thập niên 1960, trong đó có một người chết trong tù. Kết quả là sang thập niên 1960, chỉ còn linh mục Vũ Ngọc Bích ở lại tu viện của DCCT ở Thái Hà, Hà Nội [3].

Vào thời điểm đó, tu viện Thái Hà có một khu đất rộng 61.455 m2, gồm nhà thờ, nhà dòng, nhà sinh hoạt chủng sinh cao 3 tầng, và một tòa nhà khác. Theo lời kể của linh mục Vũ Ngọc Bích vào năm 2002, thì chính quyền miền Bắc đã nhiều lần "ép" ông Bích phải ký giấy nhường đất nhà thờ để xây bệnh viện, nhà xưởng. Kết quả là từ năm 1996, khu đất của DCCT Thái Hà chỉ còn 2700 m2.

Cũng từ năm 1954, nhà nước ở miền Bắc không cho phép DCCT Thái Hà tiếp tục đào tạo tu sĩ, linh mục. Phải đến năm 1987, nhân sự của dòng mới phát triển trở lại qua việc nhận một số tu sĩ vào tu “chui”. Đến năm 1993, nhờ hồng y Phạm Đình Tụng can thiệp, tu sĩ Trịnh Ngọc Hiên mới từ miền Nam ra phục vụ Thái Hà, và được phong linh mục sau đó một năm [4].

Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, Truyền thông Chúa Cứu thế bị buộc giải thể, đến năm 1998 mới hoạt động chui trở lại, và năm 2005 mới được hoạt động chính thức.

Truyền Thông Chúa Cứu thế trong giai đoạn này, và DCCT Việt Nam từ năm 2008 đến nay, có thể xem là sản phẩm của ông Vũ Khởi Phụng. Ông Phụng là chủ bút báo “Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp” giai đoạn 1970 – 1975, và là người giữ chức Bề trên tu viện Thái Hà từ năm 2008 đến khi ông mất. Và bản thân ông Phụng cũng là người có thù với chính quyền miền Bắc Việt Nam. Bố ông là tù chính trị từ năm 1946 đến năm 1973, và sau năm 1975, em trai ông cũng bị đi tù cải tạo trước khi di tản. Vì không được cấp phép ra ngoài Bắc, ông Phụng phải tiếp tục sống xa gia đình cho đến năm 1990.

Từ năm 2008, khi ông Vũ Khởi Phụng nhậm chức Bề trên tu viện DCCT Thái Hà, nhà thờ Thái Hà liên tục tổ chức những hoạt động đối đầu nhà nước. Ban đầu, họ tổ chức nhiều cuộc biểu tình, có lúc bùng phát thành bạo lực, để đòi lại các khu đất đã mất. Sau đó, họ bắt đầu đưa chính trị vào trong các bài giảng, mở “Văn phòng Công lý & Hòa bình” để móc nối với những nhóm nông dân khiếu kiện đòi đất, cho các hội đoàn chống Cộng mượn phòng ốc để tổ chức sự kiện, và cung cấp cho họ các lớp huấn luyện về báo chí – truyền thông. Vào thời điểm hiện tại, các báo điện tử của “Truyền thông Chúa Cứu thế” Việt Nam đều là báo chống Cộng.

Như vậy, trong suốt dòng lịch sử, DCCT Việt Nam chưa bao giờ có quan hệ thân thiện với nhà nước VNDCCH, sau là CHXHCNVN. Không những vậy, dòng này còn là tổ chức Công giáo chịu nhiều thiệt hại nhất từ chiến tranh Việt Nam, và luôn cho rằng nhà nước còn nợ họ, cả về danh dự, mạng người lẫn vật chất. Khi một người vừa đòi nợ, vừa kêu gọi hòa giải, có thể họ chỉ dùng thông điệp hòa giải để che giấu cuộc xiết nợ của mình.

2. Duyên nợ với phe Việt Nam Cộng hòa trước năm 1975
Trong khi DCCT Việt Nam chịu nhiều thiệt hại vì chế độ miền Bắc, thì họ lại gặp rất nhiều thuận lợi trong chế độ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH). Những thuận lợi này đến từ một thực tế, rằng từ thời tổng thống Ngô Đình Diệm – một người Công giáo có anh trai giữ chức giám mục – chế độ VNCH đã luôn ưu tiên Công giáo, và thường xuyên đàn áp Phật giáo.

Khi đất nước chia cắt vào năm 1954, tòa soạn của tờ “Đức Mẹ hằng Cứu giúp” của DCCT được chuyển từ Thái Hà, Hà Nội vào Kỳ Đồng, Sài Gòn. Ngoài các nhà văn Công giáo, ban biên tập mới của tờ báo cũng bao gồm nhiều nhà văn của quân đội miền Nam. Trong thập niên 1960 và 1970, tủ sách Tuổi Hoa và chương trình “Mỗi quân nhân, một Thánh kinh” là hai sản phẩm truyền thông của DCCT Kỳ Đồng được đông đảo giới trẻ và quân nhân miền Nam Việt Nam biết đến [3].

Năm 1963, linh mục Chân Tín, một người có quan điểm chính trị trung lập, được bổ nhiệm làm giám đốc tờ “Đức Mẹ hằng cứu giúp”. Vì quan điểm trung lập của ông Tín không được ưa thích bởi những người Công giáo ở miền Nam Việt Nam, nhất là những người di cư từ miền Bắc vào, ông làm cả tờ báo bị độc giả phản đối. Vì vậy, ông phải bàn giao lại tờ báo cho một linh mục khác.

Qua hai chi tiết này, có thể thấy trong giai đoạn 1954 – 1975, DCCT Việt Nam có nhân sự và lợi ích gắn chặt với chế độ VNCH. Sự gắn bó này lớn đến nỗi cơ quan truyền thông của dòng đã không thể chấp nhận một giám đốc mang quan điểm chính trị trung lập, không nghiêng hẳn về hướng chống Cộng.

Hiện nay, DCCT Thái Hà vẫn có nhiều hoạt động gắn với chế độ VNCH. Như phần sau của loạt bài sẽ chỉ ra, dòng thường xuyên phối hợp với các quỹ thiện nguyện của cựu quân nhân Việt Nam Cộng hòa và đài SBTN, một đài mang khuynh hướng chống Cộng ở hải ngoại, để thực hiện các hoạt động nửa thiện nguyện, nửa chính trị trong nước.

Vì DCCT Việt Nam đã và đang có lợi ích gắn chặt với một phe trong cuộc chiến, và có thâm thù với phe còn lại, DCCT không phải là một bên độc lập về mặt lợi ích, và thông điệp hòa giải mà dòng đưa ra sẽ không khách quan.
(còn tiếp)


Nguồn: Loa Phường
Ngày 07-5-2018


Chú thích:
[1] “Thông báo: Thánh lễ cầu nguyện cho công lý và hòa bình tại Thái Hà cuối tháng 4.2018”
http://nhathothaiha.net/thong-bao-thanh-le-cau-nguyen-cho-cong-ly-va-hoa-binh-tai-thai-ha-cuoi-thang-03-2018/
[2] “Thay đổi – đó là mệnh lệnh từ trái tim” – Bài giảng của linh mục Trịnh Ngọc Hiên, chánh xứ Thái Hà
http://nhathothaiha.net/bai-giang-le-cong-ly-va-hoa-binhthang-tu-nam-2018-thay-doi-la-menh-lenh-tu-trai-tim/
[3] Lịch sử Dòng Chúa Cứu thế Việt Nam – Blog Lịch sử Xã hội Dân sự
https://lichsuxahoidansuvietnam.wordpress.com/2018/02/04/dong-chua-cuu-the-viet-nam/
[4] "Lược sử giáo xứ Thái Hà" - Linh mục Nguyễn Văn Khải
http://www.giaoxugiaohovietnam.com/HaNoi/01-Giao-Phan-HaNoi-ThaiHa.htm