Thứ Năm, 29 tháng 3, 2018

DƯ LUẬN THẮC MẮC VỀ QUYẾT ĐỊNH 255/QĐ-TTg NGÀY 1-2-2012

(Ảnh internet)
Điều 51 của Hiến pháp CHXHCNVN ghi rõ: “Tài sản hợp pháp của cá nhân, tổ chức đầu tư, sản xuất, kinh doanh được pháp luật bảo hộ và không bị quốc hữu hóa.” (Quốc hữu hóa là hành động đơn phương của nhà nước chuyển tài sản tư thành tài sản công mà không phụ thuộc vào chủ sở hữu của tài sản đó có đồng ý hay không). Việc mua ngân hàng 0 đồng được giải thích là căn cứ vào Luật Ngân hàng, Luật các tổ chức tín dụng và một quyết định bí mật của người đứng đầu Chính phủ tiền nhiệm. Luật Ngân hàng thì không có điều nào cho phép. Còn Luật các tổ chức tín dụng 2010, Điều 149, khoản 3 quy định: “Ngân hàng Nhà nước có quyền trực tiếp hoặc chỉ định tổ chức tín dụng khác góp vốn, mua cổ phần của tổ chức tín dụng được kiểm soát đặc biệt trong trường hợp tổ chức tín dụng được kiểm soát đặc biệt không có khả năng thực hiện yêu cầu của Ngân hàng Nhà nước quy định tại khoản 2 Điều này hoặc khi Ngân hàng Nhà nước xác định số lỗ lũy kế của tổ chức tín dụng đã vượt quá giá trị thực của vốn điều lệ và các quỹ dự trữ của tổ chức tín dụng được kiểm soát đặc biệt ghi trong báo cáo tài chính đã được kiểm toán gần nhất và việc chấm dứt hoạt động của tổ chức tín dụng được kiểm soát đặc biệt có thể gây mất an toàn hệ thống tổ chức tín dụng”. Khoản 4 ghi tiếp: “Việc góp vốn, mua cổ phần quy định tại khoản 3 Điều này thực hiện theo quy định của Thủ tướng Chính phủ”. Trước đó, khoản 2 của Điều 149 có cho phép mua bắt buộc, nhưng là “mua cổ phần” chứ không phải cho phép đơn phương mua cả ngân hàng Đại Dương với giá 0 đồng. Đáng chú ý, cơ sở pháp lý để Ngân hàng Nhà nước mua 0 đồng còn có một quyết định của Thủ tướng NTD, đó là Quyết định số 255/QĐ-TTg (ngày 1-2-2012). Đây là quyết định bí mật, nội dung của nó như thế nào không ai biết vì không được phép công bố. Cần phải giải mật quyết định này mới biết là ai sai chính và ai liên đới. 
Qua vụ Ngân hàng Nhà Nước mua ngân hàng Đại Dương với giá 0 đồng phát sinh dư luận cho rằng việc này là vi hiến và chưa minh bạch về Quyết định số 255/QĐ-TTg (ngày 1-2-2012). Hãy giải thích sớm để "xả áp"./.

SH

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2018

RỜI BỎ HỘI NHÀ VĂN VN, NGUYÊN NGỌC TỰ NÉM MÌNH VÀO ĐEN TỐI

(Nguyên Ngọc cùng với những đồng đảng của mình)

Lỗi lầm là của Nguyên Ngọc:

Khi Nguyên Ngọc và một số Nhà văn cùng hội, cùng thuyền với mình ra tuyên bố thành lập “Văn Đoàn Độc lập” (Ngày 3/3/2014) - một tổ chức ngoài Hội Nhà Văn Việt Nam, nơi mà Nguyên Ngọc và những người kia đã từng được nuôi nấng để lớn lên trên văn đàn Việt Nam sau hòa bình (1957). Việc này làm cho dư luận thắc mắc và tự hỏi có phải Nguyên Ngọc và những người cùng phe của mình muốn đối lập với Hội Nhà Văn Việt Nam, và ông ta chọn đây là cơ hội tốt nhất của đời ông vùng lên thoát khỏi sự lãnh đạo của Đảng Cộng Sản Việt Nam về văn học rồi từ đó ông và những kẻ cùng hội cùng thuyền của mình với cảm hứng mới không bị đè nén bởi lý luận Cộng Sản họ sẽ có những tác phẩm tuyệt vời, những áng văn có thể tự tin thi thố với các tác phẩm được giải Nobel làm rạng rỡ nền Văn học Việt Nam mà trước đó chưa ai làm ngoài ông ?

Tuy nhiên đi ngược lại thời gian ta thấy những hành vi của Nguyên Ngọc làm cho những người lương thiện đặt dấu chấm hỏi nghi ngờ.

Chúng ta chưa quên khi được giao nhiệm vụ làm Tổng biên tập Báo văn nghệ và Phó tổng thư ký Hội Nhà Văn VN Nguyên Ngọc đã o bế Nguyễn Huy Thiệp (1), Phạm Thị Hoài cho đăng những chuyện ngắn, những tiểu luận chửi vung vít danh nhân và lịch sử Việt Nam. Cho đến lúc Nguyễn Huy Thiệp bị bắt do vi phạm pháp luật Việt Nam khi viết lời thoại cho một bộ phim được dàn dựng và đạo diễn ở Pháp nội dung anh ta chửi bới tất cả Dân tộc Việt Nam và bị sửa đi sửa lại nhiều lần cho hợp với ý đồ xấu của họ, rồi Thiệp lén lút nhận một số tiền của kẻ đặt hàng ! Lúc này Nguyên Ngọc mới bị tổ chức phê phán và cách chức buộc rời khỏi các vị trí quan trọng nhất trong đời văn của ông mà trước đó ông mơ tưởng mình sẽ là người quyết định bước đi tới của sự nghiệp Văn học Việt Nam, thiên hạ sẽ nằm trong tay ông, rồi họ sẽ ngưỡng mộ ông, coi ông là lãnh tụ tinh thần của họ !

Nguyên Ngọc tự ném mình vào đen tối:

Nguyên Ngọc liền quay ngoắt lại chống phá Nhà nước Việt Nam qua các tham luận tại các hội thảo Nguyên Ngọc liên tục đưa ra những khái niệm mới do ông nghĩ ra nào là “Tất cả các tác phẩm văn học viết trong chiến tranh (Việt Nam) đều là những kiểu viết “minh họa” đầy chất đặt hàng của Đảng mà không phải viết do cảm xúc, do tình người. Do đó những tác phẩm thời chiến không có giá trị, bây giờ ta phải có nhận thức mới để thoát khỏi sự đặt hàng của Đảng. Những nhận định hồ đồ thiếu suy nghĩ này không biết ông ta có nghĩ tới rằng Đất Nước Đứng Lên, Rừng Xà Nu, Đường chúng ta đi, Đất Quảng (1) có phải do ông đã ngu ngốc “minh họa” theo đơn đặt hàng của Đảng hay ông tự viết ra từ cảm xúc một người lính khi đối mặt với kẻ thù gian ác mà chính ông đã từng vạch tội chúng trong các tác phẩm nói trên ?

Vì muốn trả thù Đảng do bất mãn mà Nguyên Ngọc không kiềm nổi chính mình đã điên cuồng làm những hành vi sai trái cho nó ra sao thì ra, ông vội quên đi những dòng viết còn chưa ráo mực của ông rằng :“Ngày xưa, người đối với người coi nhau như thú dữ, bây giờ có Đảng, có chính phủ, có cán bộ… người với người mới tin nhau, giúp nhau như thể anh em một nhà vậy. Đó là bản chất của Chủ nghĩa xã hội đấy, chúng ta đấy bà con ạ...”. ( xem Mùa hoa thuốc phiện cuối cùng, khi ông viết về vùng cao Mèo Vạc) .

Trước khi hô hào, vận động để thành lập Văn Đoàn Độc Lập, Nguyên Ngọc có một “âm mưu rất chiến lược” mà chỉ có người ngây thơ về chính trị mới không nhận ra: Đó là ông đi diễn thuyết từ Nam chí Bắc hô hào, khuếch trương, ca ngợi nêu gương, tô son trát phấn cho Nhà chí sĩ Phan Châu Trinh, ông và đồng đảng mới của ông cho rằng Phan Châu Trinh mới là người yêu nước chân chính và nếu Dân tộc Việt Nam biết đi theo con đường của Phan Châu Trinh phải “Khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh” thì đất nước ta “sẽ không điêu tàn như ngày nay”; cái cốt lõi của Nguyên Ngọc muốn làm là phủ định sạch trơn Chủ nghĩa Xã Hội ở Việt Nam, phủ định sự lãnh đạo Đảng Cộng Sản ở Việt Nam và cuối cùng Nguyên Ngọc cũng không còn dấu nổi hành vi phản đảng tất yếu của mình: “ló cái đuôi con hồ ly tinh” mà bao năm y dấu kín, là thò tay ký “Bản góp ý Sửa đổi Hiến Pháp 2013” mà trong đó phủ định hoàn toàn Đảng Cộng Sản, như bỏ điều 4 trong Hiến Pháp, chấp nhận đa nguyên, đa đảng, đổi tên nước, thay quốc kỳ, lập lưỡng viện, tam quyền phân lập v.v...

Nhận thức lại hay sự phục thù:
(Bùi Thị Minh Hằng - nhà zân chủ "máu trên, máu dưới")

Nguyên Ngọc và những người "dân chủ" thường cùng "Anh thư" Bùi Thị Minh Hằng xuống đường biểu tình chống Trung Quốc, ra nhiều yêu sách đòi Việt Nam phải đánh Trung Quốc đòi lại Hoàng Sa, Trường Sa. Ông cũng kiện Truyền hình HN vì đã gọi ông và Nguyễn Huệ Chi là "những tên phản động".

Tuyên bố thành lập “Văn đoàn độc lập” Nguyên Ngọc đưa ra cái lý do:”Sau năm 1975, kết thúc một thời kỳ lịch sử kéo dài hơn trăm năm, đất nước cần một cuộc phục hưng dân tộc căn bản, mà nền tảng là phục hưng văn hóa. Tiếc thay công cuộc cần thiết và nghiêm trang ấy đã không diễn ra như mong đợi. Trái lại văn hóa Việt Nam ngày càng suy thoái nghiêm trọng, lộ rõ nguy cơ đánh mất những giá trị nhân bản căn cốt nhất, uy hiếp đến cả sự tồn vong của dân tộc. Những người viết văn tiếng Việt không thể nói rằng mình hoàn toàn không có phần trách nhiệm về thực trạng đó. Một trong những chức năng quan trọng nhất của văn học là thức tỉnh lương tri và bồi đắp đạo đức xã hội. Trong bước ngoặt lớn này của lịch sử, văn học Việt Nam đã không làm đúng được vai trò của mình…”

Nguyên Ngọc đưa ra cái lý do rất kỳ quái và giả dối, thực tế từ sau khi thống nhất đất nước đội ngũ những nhà viết văn chúng ta ngày càng đông đảo và đóng góp nhiều tác phẩm văn học có giá trị được dư luận và bạn đọc trong nước, ngoài nước hoan nghênh và cỗ vũ. Nhiều thành viên của Hội nhà văn được đào tạo chính quy ở trong nước hoặc nước ngoài, quan hệ giao lưu giữa Hội và Quốc tế bè bạn ngày một cởi mở, đổi mới. Bỗng nhiên Nguyên Ngọc giả vờ thức tỉnh và phủ định sạch trơn những thành tựu văn học kháng chiến trong đó có những tác phẩm của chính mình. Nguyên Ngọc đã kéo còi báo động giả vì không hề có chuyện làm cho Nguyên Ngọc và những kẻ đồng đảng “lo lắng đầy trách nhiệm” là hiện nay Văn học Việt nam đã “đánh mất những giá trị nhân bản căn cốt nhất…” và “ đã lộ rõ nguy cơ uy hiếp đến cả sự tồn vong của dân tộc”.

Chính Nguyên Ngọc và đồng đảng mới là nhân tố xấu kích động cho sự mất an toàn của sự tồn vong của nền văn học Việt Nam qua việc bọn họ ca ngợi, khuyến khích, o bế đánh giá cao, kết bè với nhóm văn chương quái gỡ Mở Miệng nơi mà từ ngữ trên thơ văn được cho là “thơ rác, thơ thối” vô cùng bẩn thỉu tục tĩu của nhóm thơ này nó được bày trên “bàn tiệc thơ” mà thực khách là Nguyên Ngọc cùng đồng lõa đã khoái trá thưởng thức những bộ phận sinh dục, những kiểu làm tình của loài dê chó, những câu thơ mà chính cha mẹ, người thân của các “nhà thơ Mở Miệng” đó (Khúc Duy, Bùi Chắt, Lý Đợi, Nguyễn Quán) cũng phải quay mặt buồn nôn, khinh bỉ và nguyền rủa !!! Vậy thì cái “nguy cơ của tồn vong dân tộc” do Nguyên Ngọc tuyên bố là láo toét, là giả nó xuất phát từ thâm tâm đen tối, hằn học muốn trả thù cho bỏ tức, nham hiểm ứng dụng theo hành vi của loại côn đồ ở chợ Cầu Muối như người Sài Gòn thường ví von cho kẻ bất lương giả dạng tử tế ! cuối cùng "tham vọng soán ngôi của rác thối" do Nguyên Ngọc và đồng đảng đề xướng đã bị thất bại và bị dư luận lương thiện lên án gay gắt !

Tại sao Nguyên Ngọc lại quay ngoắt lại như vậy:

Mọi chuyện đều có nguyên nhân chính của nó, như tôi đã nói ở trên, khi bị buộc từ chức Tổng Biên tập báo Văn Nghệ và cách chức Phó TTK Hội Nhà Văn, vì những sai lầm có tính nguyên tắc, Nguyên Ngọc về hưu ôm hận thù chờ cho đến một ngày…

Năm 2000 Nguyên Ngọc được mời nhận Huân chương Độc Lập hạng nhì, nhưng từ chối không nhận, bác bỏ nó vì có hai lý do mọi người đều biết: Là Nguyên Ngọc tự cho mình phải là hạng nhất, có cống hiến nhiều thế, có nằm gai, nếm mật nhiều thế sao lại hạng nhì, thế đứa nào là hạng nhất. Nhưng thực tế năm đó không có ai giành hạng nhất. Người ta biết thừa rằng Nguyên Ngọc bực tức, bất mãn đến điên cuồng vì các thành viên trong hội đồng xét duyệt các Giải thưởng văn học năm ấy không bỏ phiếu cho ông để được nhận Giải thưởng Hồ Chí Minh! Và sau đó còn vài giải nữa Nguyên Ngọc đều tẩy chay cho mình phải là người đoạt hạng nhẩt, hạng thấp hơn ông không nhận. Ông ta muốn mọi người tôn sùng ông, coi ông là lãnh tụ, ông phải là con người quyết định mọi việc cho người khác, không ai có quyền quyết định ông.

Nguyên Ngọc là người có bản tính cố chấp đến cùng, trong một bài viết nịnh Nguyên Ngọc nhưng Trần Đăng Khoa cũng phải buột miệng: “Nguyên Ngọc gàn lắm! Cực đoan lắm. Có người bảo, Nguyên Ngọc đã quyết cái gì thì không ai có thể ngăn cản nổi. Có túm tay ông kéo lại thì lập tức ông hoá thành anh La Văn Cầu, rút mã tấu chặt phéng ngay cái cánh tay bị níu giữ ấy ngay...” Đúng thật vậy Nguyên Ngọc đã trải qua hết sai lầm này đến sai lầm khác mà không hề tự vấn, tự nhận lấy sai lầm vẫn lao lên làm bậy như một con thiêu thân!

Văn đoàn độc lập hay nơi tụ tập của kẻ bất mãn, bọn chống phá, lũ chiêu hồi:

Người ta đọc danh sách 61 người ký tên vào bản tuyên bố thành lập Văn Đoàn Độc lập không rõ từ ấy đến nay có thêm nhân vật nào ký tên thêm nữa không chỉ biết có một người đã chết (Bùi Ngọc Tấn) vài người vào tù, và có một số người rút tên khỏi hội của Nguyên Ngọc đó là: Nguyễn Quang Lập, Dạ Ngân, Trần Kỳ Trung. Lướt qua 61 gương mặt Nhà Văn ấy ta thấy ít nhất là 15 người đã từng vào tù vô khám vì lý do làm gián điệp cho nước ngoài, tham nhũng, lợi dụng tự do để viết bậy, vài người là chiêu hồi chạy trốn đang sống lưu vong ở nước ngoài, 12 người là gốc Việt có quốc tịch nước ngoài. Hầu hết họ đều là những người có ân oán với Dân tộc ! Những nhà văn nói trên trừ Nguyên Ngọc chẳng ai có gương mặt sáng sủa và có tác phẩm nào đáng giá để cho công chúng đọc. Nếu có chăng là một vài tác giả vì “nhận thức lại” đã bị khai trừ khỏi đảng như Bùi Minh Quốc, Tiêu Dao Bảo Cự, Mai Thái Lính, Hoàng Hưng… Điều làm chúng ta chú ý là trong danh sách trên có nhiều người có quốc tịch nước ngoài cũng đã có dày dạn “thành tích” chống phá Tổ Quốc nhưng lại có tiềm năng kinh tế, Nguyên Ngọc láu cá bắt được cả hai tay: Vừa có ý “hòa hợp hòa giải” một động thái xu nịnh bọn chống cộng ở nước ngoài, vừa kiếm được chỗ tài trợ cho hội của ông !

Một năm đi hai dây

Tính từ ngày 3/3/2014 khi ra tuyên ngôn thành lập, chưa thấy có hội của Nguyên Ngọc làm thêm được cái gì, chỉ với một vài giải thích khiến người ta nghĩ đây là hội hè của bọn lừa đảo là: Hội này không có mâu thuẩn, cạnh tranh hay đối lập với Hội nhà Văn Việt Nam, bọn họ vừa yên hùng vừa hèn nhát sợ bị Pháp luật Việt Nam trừng trị vì theo luật Việt Nam khi lập hội có tầm Quốc gia phải được sự chấp thuận và ra quyết định của chính quyền cấp Nhà nước, nếu chưa có quyết định thì mọi hoạt động đều bị coi là ngoài vòng pháp luật. Nguyên Ngọc cũng tự cho mình là “kẻ có tóc” nên phải rình rập nghe ngóng rồi mới dám đi bước nữa. Tấm gương hội "Những người kháng chiến cũ” còn đó: Những nhân vật cộm cán “vua biết mặt, chúa biết tên” như Nguyễn Hộ, Hoàng Minh Chính, Trần Độ, Nguyễn Nam Khánh hễ cà chớn chống lại Nhà nước thì… còn có thể vào tù chứ thá gì cái thứ loại nhì như Nguyên Ngọc !

Cái mốc là ngày 5/5/2015 tại đại hội Nhà văn cơ sở ở Thành phố Hồ Chí Minh, để tiến tới Đại hội Nhà văn Toàn quốc vào tháng 7/2015. Dách sách các Nhà văn vừa có tên trong Hội Nhà Văn Việt Nam vừa có tên trong Văn Đoàn Độc Lập yêu cầu bị gạch tên không để tham dự Hội Nhà văn VN nhiệm kỳ này. Có tiếng bấc, tiếng chì trong vấn đề này nhưng tôi nghĩ việc gạch tên hoàn toàn đúng. Vì theo Tuyên bố của Văn Đoàn Độc lập có nói rõ: “ Ở trong hội Nhà văn Việt Nam các quyền tự do cơ bản của con người thực tế bị vi phạm trầm trọng, đương nhiên đè nặng lên tâm lý sáng tạo của người cầm bút, làm mờ nhạt và tắt lụi các tài năng. Quyền tự do sáng tác và tự do công bố tác phẩm đang là đòi hỏi sống còn của từng nhà văn và của cả nền văn học. Không có những quyền tự do tối thiểu đó thì không thể có một nền văn học đàng hoàng…”.

Tuy nhiên cả hai phía đều im lặng hàng năm trời, chỉ khi Đại hội Nhà Văn Thành Phố Hồ Chí Minh gạch tên những thành viên của Văn Đoàn Độc Lập thì lập tức (11/5) có 20 người vừa tham gia Hội Nhà văn Việt Nam vừa tham gia Văn đoàn độc lập ra tuyên bố rời bỏ Hội Nhà văn Việt Nam trong đó có Nguyên Ngọc, hai mươi người này đã chơi trò xiếc đi trên dây từ ngày ra tuyến bố thành lập Văn Đoàn độc (3/3/2015) lập tới giờ. Có lẽ họ vừa lo lắng, vừa chờ đợi sự xuống thang ,lời mời mọc vỗ về và hứa hẹn của Hội Nhà Văn Việt Nam cho họ một chỗ đứng xứng tầm với họ, nếu không muốn sập tiệm, tan tành vá may! Qua việc này mới thấy Nguyên Ngọc người luôn cho mình là có “tầm cao” nhưng thật ra không phải như thế…lạc nước rồi cụ Nguyên Ngọc ơi !

Số phận của cái gọi là Văn đoàn Độc Lập:

Năm 1990 -1991, khi Đảng Cộng Sản Liên Xô và các nước Đông Âu sụp đổ thì dư chấn của nó lay chuyển đến tận Đảng Cộng sản Việt Nam, hơn 400 ngàn Đảng Viên tự rời bỏ Đảng, có người ra tuyên bố công khai, có người lẳng lặng chuồn. Nhiều người tưởng rằng rồi Đảng CSVN cũng sẽ bị sụp đổ như Liên Xô vậy, nhưng đâu có chuyện đó, chỉ thấy thấm thía là cuộc đời này vẫn có những anh chàng sống theo “thế thái nhân tình”…có ăn thì nhào vô kiếm chác, có khó khăn thì mạnh thằng nào thằng ấy chạy, sống chết mặc bay, nhưng mồm thì luôn rao giảng đạo đức làm người…Những người rời bỏ Hội Nhà Văn Việt Nam chính là những kẻ như vậy !

Mới đây chỉ mới một năm, Đảng viên có 40 năm tuổi đảng: Lê Hiếu Đằng đang yên lành, bị kẻ xấu chọc ngoái, bỗng ông ta bật lên như cái lò xo, rồi om sòm chửi bới, nguyền rủa và tẩy chay đảng, kết tội Đảng CSVN là “độc ác hơn Ngụy”, ông tố cáo Đảng CSVN “đã lừa ông từ một Sinh viên ở đô thị miền Nam đang sống tự do và sung sướng” bỏ chạy vào bưng biền, hy sinh chiến đấu, chịu hiểm nguy và đói khát gần chục năm trời mà khi ra Thành phố thì “cả ông và nhân dân ông không kiếm được gì...” Cho nên ông tuyên bố rời bỏ đảng, thành lập đảng Dân chủ Xã hội “để cho Đảng biết mặt ông” và sau khi ông ra khỏi đảng rồi sẽ có hàng triệu người noi gương ông cũng sẽ bỏ đảng, nên đảng nhất định sụp tiệm ! Lê Hiếu Đằng già cả thành lú, ông không thuộc câu ngạn ngữ Việt Nam "Không mợ thì chợ cứ đông, mợ đi đánh đĩ chăng mong mợ về."

Sau đó vài tháng thì Lê Hiếu Đằng chết, mộng bá vương khi đã ở 69 tuổi đã tan vỡ theo căn bệnh tiền liệt tuyết quái ác, nếu không có nó thì…Cộng Sản sẽ toi đời trước ông !

Số phận của Nguyên Ngọc và cái Văn Đoàn Độc lập của ông nhất định cũng chung số phận với Lê Hiếu Đằng, bởi những người lập ra nó, đều có tuổi tác rất già nua (Nguyên Ngọc 84) còn tài năng và nhân cách thì thấp kém theo kiểu Lê Hiếu Đằng. 


Tác giả: Chế Trung Hiếu.
Ngày 26-3-2018

****
(1) Nguyễn Huy Thiệp đã từng nhận định về Hội Nhà Văn Việt Nam rằng: "...Nhìn vào danh sách 1000 hội viên Hội Nhà văn Việt Nam người ta đều thấy đa số đều già nua không có khả năng sáng tạo và hầu hết đều..."vô học", tự phát mà thành danh. Trong số này có tới hơn 80% là nhà thơ tức là những người chỉ dựa vào "cảm hứng" để tùy tiện viết ra những lời lẽ du dương phù phiếm vô nghĩa nhìn chung là lăng nhăng, trừ có dăm ba thi sĩ tài năng thực sự (số này đếm trên đầu ngón tay) là còn ghi được dấu ấn ở trong trí nhớ người đời còn toàn bộ có thể nói là vứt đi cả..."

(2) Những tác phẩm văn học của Nguyên Ngọc, riêng Đất Quảng ông chỉ viết đến Tập 1..

Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2018

KẺ CHỐNG VIỆT CỘNG KHÉT TIẾNG CŨNG PHẢI BỰC MÌNH

(Trịnh Xuân Thanh, bố con điệp viên Sergei Skripal)
Nhà tôi mất trộm, không biết ai là thủ phạm, không có khả năng tìm ra, một mất muời ngờ, cứ đổ lỗi đại cho anh hàng xóm kia. Điều này có hợp lí không? Đứng trước pháp lý, chỉ có thể kết luận khi bắt quả tang anh đang vi phạm, nếu không thì mọi thứ ‘’điều tra’’ phải mang tính thuyết phục chứ không chỉ dựa và phỏng đoán.

Tôi không bênh vực chuyện ‘’bắt cóc’’ Trịnh Xuân Thanh, nếu có tại Đức! Nhưng mọi thứ mà nước Đức điều tra, kết luận đều không thể bác bỏ được lời đầu thú tự nguyện về nước của Trịnh Xuân Thanh, kể cả khi ra toà lãnh án chung thân anh ta cũng chẳng hề nói là anh ta bị bắt cóc, cũng chẳng ai khoá mồm anh ta trước bá quan văn võ và khách mời tham dự phiên toà, trong đó có cả nhân viên sứ quán Đức tại Hà Nội.

Nguyên tắc xét xử là phải rõ ràng, minh bạch. Biết bao nhiều người bị oan gia do toà án bất cẩn. Không chỉ xảy ra ở cái xứ lạc hậu như Việt Nam mà ngay ở Mỹ cũng có người ngồi tù mấy chục năm rồi mới công bố trắng án!

Nói anh ta bị bắt cóc mà gần cả năm trời không biết anh ta về nước bằng ngả nào? Hiện đại và có đủ phương tiện như nước Đức mà làm trò trẻ con! Giờ đi xét xử người thuê chiếc xe chở Trịnh Xuân Thanh vào Sứ quán Việt Nam. Có gì phản bác được khi anh ta nói anh ta không dùng xe để bắt cóc mà chỉ đưa Trịnh Xuân Thanh vào Sứ quán theo yêu cầu và Thanh đã đồng ý tự nguyện về nước?

Tương tự như vụ cựu điệp viên Nga Sergei Skripal và con gái ông bị đầu độc tại thành phố Salisbury của Anh. Anh nghi cho Nga can dự vào vụ này mà chẳng có bằng chứng gì, cũng không tìm ra người tấn công, ra lệnh trục xuất 23 nhà ngoại giao Nga. Tất nhiên, Nga cũng không vừa, cho đó là trò ‘’nhảm nhí’’, ‘’lỗ mãng’’ và trục xuất trả đũa 23 nhà ngoại giao Anh ra khỏi Nga.

Tôi thấy thế giới cứ hành xử trịch thượng và coi thường nhân chứng, vật chứng như thế này thì loạn thôi. Hễ nghi ngờ ai là chụp mũ can phạm ngay! Công lý đang bị đảo điên!


Tác giả: Lê Diễn Đức
Ngày 15-3-2018

PHẠM THỊ ĐOAN TRANG XÚC PHẠM CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH TRONG “CHÍNH TRỊ BÌNH DÂN”

(Nhà văn Đông La đứng bên tượng đài một "Vị cha già " Mỹ)
Trang 53 trong “Chính trị bình dân”, Phạm Thị Đoan Trang cho tính “chính danh” của một chính thể là “nhờ sự hấp dẫn của một cá nhân nào đó được công chúng sùng bái, và cá nhân đó đóng vai trò lãnh tụ, lãnh đạo. Ví dụ như các chính quyền Napoleon (Pháp), Mussolini (phát xít Ý), Hitler (Đức quốc xã), Fidel Castro (Cuba cộng sản), Khomeini (Hồi giáo Iran), Lenin, Staline (Liên Xô), Mao Trạch Đông (Trung Quốc cộng sản), dòng họ Kim Nhật Thành (Bắc Triều Tiên), và Hồ Chí Minh (Việt Nam cộng sản), v.v.”; “Chừng nào nhân vật ấy còn được sùng bái, chừng đó chính thể còn có tính chính danh, và ngược lại, khi sự sùng bái của người dân đối với lãnh tụ kiệt xuất bị suy giảm thì khi ấy, tính chính danh của chính thể bắt đầu lung lay. Đến khi lòng kính trọng, tin yêu của dân chúng đối với lãnh tụ hoàn toàn chấm hết, thì chế độ không còn lý do để tồn tại. 
Đó là lý do vì sao các chính quyền cộng sản như Liên Xô, Bắc Triều Tiên, Cuba, Trung Quốc, Việt Nam... phải sống chết bảo vệ hình ảnh vị “cha già dân tộc” của mình, kể cả hàng chục năm sau khi ông ta mất. Ở những xã hội này, sự kính trọng, tin yêu đối với lãnh tụ được xem như đạo đức, như một phẩm chất tốt đẹp. Nói xấu, phỉ báng lãnh tụ bị coi là trọng tội và bị pháp luật trừng phạt”. 
Vì mất dạy và láo xược, muốn lập công dâng những thế lực chống phá Việt Nam nên Đoan Trang mới liều mạng viết như trên vì bất cứ một quốc gia văn minh nào trên Trái Đất này cũng đều tôn thờ những lãnh tụ có công với dân với nước. Như với nước Mỹ mà tôi đang ở đây trong bài Phạm-Đình-Trọng-sửa-sai-quyết-tâm-nói-láo tôi đã viết:
Với nước Mỹ, trước khi đến, tôi chỉ biết họ có đục núi tạc tượng 4 vị tổng thống và dựng “Tháp bút chì” làm đài tưởng niệm Washington, “cha già” của họ. Nhưng khi đến “vùng đất thánh”, tận mắt chứng kiến khu tưởng niệm quốc gia của họ, tôi đã bị bất ngờ, bởi trước mắt là cả một quần thể đền, đài, tượng vĩ đại, trang trọng, sang trọng, được quy hoạch rất khoa học và mỹ học, trong một diện tích mênh mông, tươi mát bởi um tùm cây, mịn màng cỏ và hồ nước trải dài, nối với các trung tâm quyền lực nước Mỹ.
Chúng ta có Lăng Bác Hồ, có khu trung tâm Ba Đình, nhưng không thể so sánh được với họ. Có lẽ do nước họ lớn hơn, giầu hơn, tư duy họ cũng khoa học hơn nên họ đã làm tốt hơn chúng ta trong việc tôn vinh những giá trị thiêng liêng của đất nước”. 
Thú vị ở chỗ nước Mỹ xây dựng những công trình tưởng niệm những nhân vật có công trạng với nước Mỹ y như Bác Hồ với VN mà chính cựu TT Obama trong chuyến thăm VN đã nói về sự tương đồng giữa VN và Mỹ trong bài phát biểu tại Hà Nội: "Vào một thời điểm khác, việc cùng chung lý tưởng đánh đuổi thực dân đã đưa chúng ta xích lại gần nhau". 
Đúng vậy, vào thập niên 1770, Mười ba thuộc địa Anh đã phát triển nhanh chóng đã chống lại Nghị viện Anh đặt ra các thứ thuế mà người Mỹ cho rằng là vi hiến. Cuộc chiến tranh bắt đầu vào tháng 4 năm 1775, dẫn đến ngày 4 tháng 7 năm 1776, các thuộc địa tuyên bố độc lập khỏi Vương quốc Anh bằng một văn kiện do Thomas Jefferson viết ra, trở thành Hợp chúng quốc Hoa Kỳ. Lực lượng yêu nước Mỹ dưới sự lãnh đạo của Tướng George Washington, đã giành được chiến thắng và hòa bình đạt được vào năm 1783.
***
Việc “ăn quả nhớ kẻ trồng cây” thuộc về đạo lý của mọi người có nhận thức, chỉ có những kẻ mất nhân tính như Đoan Trang mới như trên. Bởi thực tế dân VN kính yêu, tôn thờ Bác Hồ vì công lao của Bác, vì tài đức của Bác, chứ không phải vì những lời mất dậy và láo lếu như thế này: “tâm lý sùng bái lãnh tụ trong dân chúng Việt Nam còn rất nặng, mà tâm lý ấy là kết quả của sự tuyên truyền không ngừng nghỉ của chính quyền cộng sản về ông Hồ Chí Minh như vị cha già dân tộc”.
Thực tế Bác đúng như một vị Bồ tát, vị thánh thị hiện giữa đời phàm với sứ mệnh cứu dân ta thoát khỏi vòng nô lệ và giành lại nền độc lập. Một trong những thiên tài của Bác là khả năng tiên tri mà nhiều tác giả đã sưu tập với nhiều chuyện Bác nói trước rồi sau đó kết quả xảy ra đúng như vậy. Như năm 1960, trong diễn văn bế mạc kỷ niệm 15 năm ngày Quốc khánh 2/9, Bác đã tiên đoán: “Chậm lắm là 15 năm nữa Tổ quốc ta nhất định thống nhất”. 
Như vậy để trở thành lãnh tụ kính yêu của dân tộc không phải do như con ranh láo lếu viết là “kết quả của sự tuyên truyền không ngừng nghỉ của chính quyền cộng sản về ông Hồ Chí Minh” mà với những công lao vĩ đại, ngoài thiên tài, Bác Hồ cũng có một cái Đức cao cả, một lòng nhân ái bao la. Chỉ như vậy Bác mới thu phục được nhân tâm của cả một dân tộc. Từ các nhà cách mạng, các tướng lĩnh, các nhân sĩ trí thức đến tất cả quần chúng lao động. Chỉ với hai ví dụ là GS Trần Đại Nghĩa và Tôn Thất Tùng, hai bậc trí thức, hai nhà khoa học hàng đầu VN, cũng đủ chứng tỏ nhân đức của Bác. 
Kỹ sư Phạm Quang Lễ, với cái tên Trần Đại Nghĩa mà Bác Hồ đặt cho, đã đi vào lịch sử ngành chế tạo vũ khí của Việt Nam. Ông đã từ bỏ công việc ở một hãng chế tạo máy bay lớn với mức lương tương đương với 20 lạng vàng 1 tháng để theo Bác Hồ về Việt Nam, lên Thái Nguyên, nghiên cứu chế tạo súng chống tăng dựa theo mẫu badôca của Mỹ, với hai viên đạn do GS Tạ Quang Bửu cung cấp, có khả năng xuyên thủng hàng mét bê tông khiến quân Pháp kinh hồn bạt vía.
Giáo sư Bác sĩ Tôn Thất Tùng là một người nổi tiếng ở Việt Nam và trên thế giới với phát minh “cắt gan có kế hoạch”, ông được bầu là Viện sĩ Viện Hàn lâm Y học nhiều nước. Khi nghe tin Bác mất ông đã viết những dòng vô cùng xúc động:
Bác ơi! Công ơn Bác với con thật như trời, như bể. Con nhắc lại mấy kỷ niệm đánh dấu từng chặng đời con, để ghi vào lòng, tạc vào dạ rằng, chính Bác là người đã thay đổi đời con, quyết định cả sự nghiệp khoa học của con. Bác là cha, người thầy đã tái sinh và dạy dỗ con”.
Việc khâm phục và kính trọng những bậc vĩ nhân có công với đất nước với dân tộc là lẽ tự nhiên với những người có lương tri và thiện tính hoàn toàn không phải là chuyện “sùng bái do tuyên truyền”. Người ta chỉ có thể lừa được một người, một nhóm người trong một khoảng thời gian nhất định nào đó, không ai có thể lừa được cả một dân tộc, thậm chí cả thế giới, với thời gian là vĩnh cửu. Người dân VN yêu kính Bác Hồ trước hết vì sự đổi đời do thành quả cách mạng mang lại. Từ “Vạn niên là vạn niên nào/ Thành xây xương lính hào đào máu dân” thời nhà Nguyễn đến “Bán thân đổi mấy đồng xu/ Thịt xương vùi gốc cao su mấy tầng” thời thuộc Pháp, dân ta có được những ngày hôm nay đều khởi nguồn từ thiên tài lãnh đạo và đức thu phục nhân tâm của Bác. Điều này là hiện thực cuộc sống chúng ta đang sống đây chứ không phải là sự hư cấu, tô vẽ, tuyên truyền.
Phạm Thị Đoan Trang hôm nay xúc phạm Bác Hồ cũng chỉ là kẻ nhai lại nhiều kẻ phản bội chiêu hồi thế lực chống phá đất nước, bởi xúc phạm lãnh tụ là thể hiện sự chống phá quyết liệt nhất để được tin tưởng. Như với Võ Thị Hảo tôi đã viết:
Với hai tài năng và nhân cách như GS Trần Đại Nghĩa và Tôn Thất Tùng, hai người hết mực kính yêu Bác Hồ, so với họ thì Võ Thị Hảo chỉ như bãi cứt trâu so với hai trái núi sừng sững. Vậy Võ Thị Hảo cho người dân VN yêu kính, tôn thờ Bác Hồ là do “tự tô vẽ, được tô vẽ, thần thánh hóa bởi bộ máy tuyên truyền và quyền lực bất chấp sự thật” thì chỉ có những kẻ mất trí, cuồng điên, mất nhân tính mới có suy nghĩ như vậy mà thôi”.
Mà đâu chỉ dân VN, nhiều người trên thế giới ở cả hai “phe” cũng “sùng bái” Hồ Chí Minh. Sử gia Mỹ Josephine Stenson, giáo sư tiến sĩ sử học của trường đại học Florida Atlantic ở tiểu bang Florida viết:
Hồ Chí Minh là người mà tôi dành nhiều thời gian nhất trong đời nghiên cứu lịch sử của tôi để tìm hiểu cho được đích thực tính cách của ông… Tôi đã tự bỏ tiền túi ra để đi từ Mỹ sang Pháp và Liên Xô cũ: Những nơi mà Hồ Chí Minh đã đặt chân tới đó, để tìm những di tích gốc về Hồ Chí Minh”; “Tôi xin dâng tặng những lời ca đẹp nhất về Hồ Chí Minh, sau khi tôi đã đi đến những nơi có dấu chân ông đi qua, gặp lại những người đã biết về ông”.
*** 
Trong HIẾN PHÁP NƯỚC CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM có viết:
Từ năm 1930, dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam do Chủ tịch Hồ Chí Minh sáng lập và rèn luyện, Nhân dân ta tiến hành cuộc đấu tranh lâu dài, đầy gian khổ, hy sinh vì độc lập, tự do của dân tộc, vì hạnh phúc của Nhân dân. Cách mạng tháng Tám thành công, ngày 2 tháng 9 năm 1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc Tuyên ngôn độc lập, khai sinh ra nước Việt Nam dân chủ cộng hòa, nay là Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”. 
Như vậy việc Phạm Thị Đoan Trang xúc phạm Chủ tịch Hồ Chí Minh là chống lại Hiếp pháp, là phạm pháp, nếu không hiểu là do quá ngu hoặc mất trí. Nhưng viết được cuốn sách 500 trang thì Trang không phải quá ngu hoặc mất trí mà vì cố tình phạm pháp để chiêu hồi, đầu thú, mong công an bắt để cầu viện nước ngoài. Nhưng như vậy thì càng ngu hơn vì Trang lại phạm thêm tội Hình sự:
Điều 108. Tội phản bội Tổ quốc
1-Công dân Việt Nam nào câu kết với nước ngoài nhằm gây nguy hại cho độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, chế độ xã hội chủ nghĩa và Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, tiềm lực quốc phòng, an ninh, thì bị phạt tù từ 12 năm đến 20 năm, tù chung thân hoặc tử hình”.


Los Angeles
14-3-2018
ĐÔNG LA

Thứ Tư, 14 tháng 3, 2018

PHẠM ĐOAN TRANG THỪA NHẬN THUA CUỘC?

(Nữ dâm chủ Phạm Đoan Trang)
Ngày 11 tháng 3 năm 2018, cây bút chống Cộng Phạm Đoan Trang đăng lên trang Facebook cá nhân một bài viết mang tên “Họ còn muốn gì nữa?” (1). Trong bài, bằng một giọng dài dòng và sướt mướt, bà Trang giải thích vì sao mình phải “lẩn trốn” khỏi nơi thường trú, để liên tục di chuyển từ vùng này sang vùng khác trong suốt hơn 6 tháng qua. Trang cho biết nếu ở nhà, bà sẽ bị công an chặn không cho đến các cuộc biểu tình, gặp gỡ quan trọng, và bị cắt Internet một cách thường xuyên, trong khi bà không thể sống thiếu những thứ này.

Nếu tinh ý, độc giả sẽ thấy lời ca cẩm của bà Trang có nhiều điểm không hợp lý, trái ngược với hình tượng mà bà này đang cất công tô vẽ:

Thứ nhất, việc bà Trang bị cắt Internet không thể là một vấn đề quá nghiêm trọng, như lời bà mô tả. Nếu bị cắt mạng liên tục, bà đã không thể liên tục đăng lên Facebook những bài viết công kích chính quyền và ảnh tự sướng với đàn guitar. Mặt khác, nếu bị cắt mạng, bà hoàn toàn có thể chuyển sang dùng 3G. Như vậy, chuyện cắt mạng Internet chỉ là một cái cớ mà bà Trang tung ra để mua chuộc lòng thương cảm của độc giả về việc mình bị "truy sát", tìm kiếm câu chữ đồng cảm trong việc thóa mạ công an - đối tượng mà bà Trang từng thổ lộ, bà đã rất kỳ công trong việc lôi kéo họ.

Thứ hai, việc bà Trang không sống được nếu không được đi biểu tình, tụ tập và dùng Internet hoàn toàn mâu thuẫn với hình tượng người nghệ sĩ lãng tử, phớt đời, yêu âm nhạc hơn chính trị mà bà đã kỳ công tô vẽ cho bản thân mình. Nếu bà Trang thật sự giống với hình tượng này, thì mỗi lần bị cắt Internet hoặc chặn cửa, bà chỉ việc thản nhiên ngồi nghe nhạc, chơi đàn là đủ. Qua việc bà không thưởng thức âm nhạc khi được các anh chị công an tạo điều kiện, mà chỉ lồng lộn viết bài than phân trách thận hoặc chửi nhà nước, có thể thấy hình tượng lãng tử đó chỉ là một lớp vỏ bọc giả dối, để bà che giấu bản chất đầy tham sân si của mình mà thôi.

Thứ ba, trong suốt bài viết, bà Trang liên tục đổ lỗi cho công an, và cho rằng công an là nguồn gốc của mọi khổ cực, vất vả mà bà đang phải chịu đựng. Khi làm thế, bà đã cố tình che đậy một thực tế rằng lực lượng công an chỉ làm nhiệm vụ thực thi pháp luật và bảo vệ an ninh quốc gia. Trong khi đó, bà có thể đã vi phạm pháp luật và đe dọa an ninh quốc gia, khi tuyên bố rằng mình muốn “xóa bỏ nhà nước” hiện tại của Việt Nam. Như vậy, lực lượng công an chỉ thực hiện nhiệm vụ của mình, còn chính bà Trang đã chọn cuộc sống mà bà đang phải chịu đựng.

Cần lưu ý rằng trong bài, sau khi than thân trách phận, Phạm Đoan Trang đã viết một đoạn như sau:

“Tuy nhiên, dù sao cũng phải nói rằng: Đây đúng là một cuộc chiến, nhưng nó... bất bình đẳng quá. Giá như đó là một cuộc cạnh tranh chính trị bình đẳng, bằng lá phiếu chẳng hạn, thông qua bầu cử tự do và công bằng, thì sẽ làm đẹp cho cả hai bên.
Còn cuộc chiến giữa một bên là cả bộ máy độc đảng với hàng trăm ngàn công an, hàng ngàn tổ chức ngoại vi "cánh tay nối dài", quyền lực vô đối trong tiếp cận ngân sách nhà nước, các nguồn tài chính, sở hữu và kiểm soát chặt chẽ cả ngàn tờ báo, hàng chục kênh truyền hình-phát thanh, chưa kể không gian mạng, rồi viện kiểm sát của công an, toà án công an trị, nhà tù của công an... với một bên là vài cá nhân tay không tấc sắt, đi khỏi nhà còn chẳng được, hơi một tí là lại bị xách cổ về đồn... Cuộc chiến ấy chẳng quân tử vẻ vang gì cho bên thắng cuộc, nhỉ?”

Trong đoạn trích trên, Phạm Đoan Trang đã thừa nhận hai chuyện.

Thứ nhất, bà thừa nhận rằng bà đang ở trong một “cuộc chiến” để giành quyền lực chính trị. Bà thừa nhận rằng bà muốn tranh quyền với đảng Cộng sản Việt Nam thông qua “một cuộc cạnh tranh chính trị bình đẳng”, chẳng hạn như bằng lá phiếu. Đây là một điểm mới, vì từ trước tới nay, Đoan Trang luôn vờ vịt rằng mình chỉ đấu tranh cho các quyền con người cơ bản, như một nhà từ thiện đang làm ơn làm phước cho người dân Việt Nam, chứ chưa từng dám thú thực rằng mình muốn lên cầm quyền. Ngay mới đây, bà Trang còn khoe rằng sau khi thể chế thay đổi, bà sẽ không tham quyền cố vị làm chính trị tiếp, mà lui về hành nghề đàn hát ở các quán bar. Xem ra đến lúc cùng đường, những tham vọng và nỗi ám ảnh lớn nhất của người ta mới lộ ra cho chính họ và người khác thấy.

Thứ hai, bà Trang thừa nhận rằng bà và đồng đảng là bên thua cuộc. Về việc này, tôi hoàn toàn đồng ý với bà Trang, và không dám có ý gì khác. Bà đã thua, thua một cách hổ nhục, và không hề đáng thương hại.

Nhưng vì sao bà Đoan Trang phải thừa nhận thua cuộc của mình - điều rất cấm kị với kẻ đấu tranh chính trị đang tạo vỏ bọc được "nhân dân" ủng hộ?

Thứ nhất, khi bị dồn đến bước đường cùng để bộc lộ bản chất thật, tất cả những gì mà bà Trang nghĩ đến là nỗi khổ của bản thân mình, và những thâm thù giữa bà và chế độ. Và bà đem nổi khổ, cùng mối thù cá nhân này ra để vận động dư luận ủng hộ mình, thay vì tiếp tục viện dẫn một rổ những “giá trị tốt đẹp” ở trên mây mà bà từng nhân danh hồi trước. Qua chi tiết này, có thể thấy khi tham gia “cuộc chiến”, bà Trang chỉ bị thúc đẩy bởi dục vọng và hận thù của cá nhân mình mà thôi. Những người như vậy thì tốt nhất là không thắng.

Thứ hai, bà thừa nhận rằng bên phe bà chỉ có “vài cá nhân”, nên phải trải qua một “cuộc chiến không cân sức” với chế độ hiện hành. Sau khi đọc bài này, tôi hiểu vì sao số người theo bà lại ít như vậy.

Là một người đọc báo, tôi thấy bài của bà không cung cấp được cho tôi một thông tin mới nào, ngoài chuyện bà thừa nhận rằng mình đã thua.

Là một người dân, tôi thấy bà không đưa ra giải pháp cho bất cứ vấn đề có thật nào mà tôi và đất nước đang gặp phải. Thay vào đó, bà chỉ kể lể chuyện đời mình để mong tôi thương hại, dù những vấn đề mà bà gặp phải hoàn toàn xuất phát từ lựa chọn cá nhân. Cử tri không phải là nhà từ thiện, vì thế đừng đòi hỏi họ thương hại mà bỏ phiếu cho bà.

Nói đến đây, tôi mới nhớ rằng Đoan Trang chưa từng ứng cử làm đại biểu Quốc hội một lần nào, dù đã được ông Nguyễn Quang A kêu gọi. Từ đầu đến cuối, bà chỉ tìm cách hô hào đám đông làm cách mạng đường phố. Như vậy, ước muốn của bà về cuộc bầu cử cũng chỉ là một sự tự dối khác mà thôi.
Nếu bà không đồng ý với câu vừa rồi của tôi, hãy tự nghĩ xem nếu có bầu cử tự do bây giờ, thì bà sẽ gom được bao nhiêu lá phiếu.

Tóm lại, bà Phạm Đoan Trang không có chút giá trị gì đối với người dân chúng tôi, dù dưới tư cách một phóng viên hay một người làm chính trị. Nên thay vì kêu gọi chúng tôi rủ lòng thương mà tham gia “cuộc chiến” cùng bà, bà nên ngồi nhìn lại xem mình đang chiến đấu vì cái gì, và có thật là bà có điểm nào khá hơn những người mà bà đang chống lại.


Tác giả: Võ Khánh Linh
Ngày 13-3-2018


Chú thích:
(1) https://www.facebook.com/pham.doan.trang/posts/10156481283933322

(2) http://hoangthinhatle.com/wp-content/uploads/2018/02/%C4%90oan-Trang-tuy%C3%AAn-b%E1%BB%91-x%C3%B3a-b%E1%BB%8F-ch%E1%BA%BF-%C4%91%E1%BB%99-b%E1%BA%B1ng-th%C6%B0-tay-800x500_c.jpg

Thứ Tư, 7 tháng 3, 2018

PHẠM ĐÌNH TRỌNG SỬA SAI “QUYẾT TÂM” NÓI LÁO

(Cựu đại tá bộ đội đang tưởng niệm "liệt sĩ" Mỹ chết tại VN)
Phạm Đình Trọng, một nhà văn thuộc Hội Nhà Văn Việt Nam (còn?), mới viết bài “Vạn Niên là Vạn Niên nào” nhai lại mình và nhiều kẻ quấy rối, chống phá khác những cái nhìn sai trái, lộn ngược về lịch sử và hiện tình đất nước, nhưng chưa hết, Phạm Đình Trọng còn cực kỳ láo xược, mang chuyện Nhà Trần ra để xúc phạm Bác Hồ.
Phạm Đình Trọng viết:
“Triều Trần… 30 năm, ba lần đánh tan quân Nguyên Mông hùng mạnh xâm lược… viết lên trang chói lọi nhất trong lịch sử Việt Nam dựng nước… Có công lớn với dân, với nước như vậy nhưng các vua nhà Trần khi rời ngôi đều về với lũy tre xanh ở quê nhà Tức Mặc, Thiên Trường, Nam Định”; “Dù khi chết Trần Hưng Đạo chỉ có nấm mồ bình dị trong cánh rừng hoang sơ Kiếp Bạc, Chí Linh nhưng muôn đời sau, tháng tám, tháng Đức Trần Hưng Đạo về cát bụi, lòng dân cả nước đều thành kính làm giỗ tưởng niệm trong tâm tưởng người cha của trăm họ”; “Một dân tộc đã biết đời đời thờ phụng một hồn thiêng có công với dân với nước dù hồn thiêng đó chẳng để lại mồ to mả lớn thì dân tộc đó cũng biết cách ứng xử đích đáng với những kẻ chỉ để lại họa cho dân, cho nước. Dù kẻ để lại họa cho dân cho nước có mồ to mả lớn thì đó cũng chỉ là những mồ to mả lớn của tội ác to, của sự ô nhục lớn. Tội ác thì không thể ngạo nghễ tồn tại trong không gian mà chỉ tồn tại trong bia miệng dân gian mà thôi. Vạn niên là vạn niên nào / Mồ xây tội ác, mả đào hờn căm”.
Kẻ “để lại họa cho dân cho nước có mồ to mả lớn” mà Phạm Đình Trọng ám chỉ ở trên chính là Bác Hồ.
Thật buồn cười khi Phạm Đình Trọng đã tự vả vào mồm mình như thế vì trong lá đơn xin ra khỏi Đảng, tức lúc đã phản tỉnh, Phạm Đình Trọng vẫn viết thế này:
Ngay sau lễ truy điệu Chủ tịch Hồ Chí Minh, tôi viết đơn xin vào đảng. Lễ kết nạp lớp đảng viên Hồ Chí Minh đầu tiên của cơ quan chính trị Bộ Tư lệnh Thông tin tổ chức đúng vào ngày 19. 5. 1970.

Con vào đảng vào ngày sinh của Bác
Mười chín, tháng năm, năm một ngàn chín trăm bảy mươi
Ba mươi tuổi Bác thành người Cộng sản
Để cho con hai mươi sáu tuổi được là đồng chí của Người”

Thơ tôi ghi nhận ngày tôi trở thành người Cộng sản”.

Việc triều Trần cũng như nhiều triều đại khác đã viết nên những trang sử oai hùng của dân tộc, vì những lý do nào đó, không để lại những công trình tưởng niệm, thờ phụng cho con cháu ngàn đời chiêm ngưỡng là thật đáng tiếc; bởi những công trình ấy sẽ như những giáo cụ trực quan sinh động nhất để giáo dục con cháu hiểu biết lịch sử và nâng cao niềm tự hào dân tộc. Với nước Mỹ, trước khi đến, tôi chỉ biết họ có đục núi tạc tượng 4 vị tổng thống và dựng “Tháp bút chì” làm đài tưởng niệm Washington, “cha già” của họ. Nhưng khi đến “vùng đất thánh”, tận mắt chứng kiến khu tưởng niệm quốc gia của họ, tôi đã bị bất ngờ, bởi trước mắt là cả một quần thể đền, đài, tượng vĩ đại, trang trọng, sang trọng, được quy hoạch rất khoa học và mỹ học, trong một diện tích mênh mông, tươi mát bởi um tùm cây, mịn màng cỏ và hồ nước trải dài, nối với các trung tâm quyền lực nước Mỹ.
Chúng ta có Lăng Bác Hồ, có khu trung tâm Ba Đình, nhưng không thể so sánh được với họ. Có lẽ do nước họ lớn hơn, giầu hơn, tư duy họ cũng khoa học hơn nên họ đã làm tốt hơn chúng ta trong việc tôn vinh những giá trị thiêng liêng của đất nước.
***
Nhưng tại sao Phạm Đình Trọng lại càng ngày càng điên cuồng như vậy?
Có lẽ do buổi đầu chiêu hồi, đầu thú, Phạm Đình Trọng còn thật thà, vẫn nói và viết ra một phần sự thật, đã bị chửi dữ dội, nên giờ đã “quyết tâm” nói láo để được tin tưởng.
 Lê Tùng Châu (trên www.vietlandnews.net/) trong bài “Phạm đình Trọng vẫn còn bị nhiễm độc dù đã trả thẻ đảng” từng viết:
Mấy ngày vừa qua, các trang báo Web có đăng bài của người cộng sản ly khai Phạm đình Trọng về VN sau khi đi Mỹ thăm con gái du học bên ấy. Phạm Đình Trọng còn là nhà văn. Bài ông viết có tựa: Đi xa nhìn về … Đọc bài này mới thấy dù đã ly khai đảng tội đồ CS, ông Trọng vẫn chưa thoát ra cơn nhiễm độc thấm vào nội tạng bao lâu...
Ông nên bỏ ra 10 năm nữa mà tìm hiểu!... Chứ không phải nói hay nghĩ cho sướng miệng sướng cái tư tâm, hay tệ hơn, nói một cách vô trách nhiệm như thể khạc ra độc tố vì chưa thải hết những của nợ đã lỡ nhiễm độc từ trước.
Ông Phạm đình Trọng là một người đảng viên VC vẫn còn bị nhiễm độc dù đã trả thẻ đảng”.
Duy Nhân trên danchimviet viết:
Đơn xin ra đảng của PĐT có người cho là can đảm như Bùi Tín, Tô Hải, những người khác cho là cuội, là giả, tùy quan điểm chánh trị mỗi người. Vấn đề là những sự kiện quan trọng mà PĐT đưa ra và bênh vực thì không phải là sự thật! Phạm Đình Trọng viết: “Chiến thắng năm 1975 không phải là chiến thắng của miền Bắc với miền Nam mà là chiến thắng của cả dân tộc Việt Nam”. Khi viết như vậy, PĐT đã phủ nhận Việt Nam Cộng Hòa, phủ nhận Hiệp định Genève năm 1954, phủ nhận công pháp quốc tế. …
Tại sao Phạm Đình Trọng chỉ là một đảng viên bình thường, lại lộng ngôn quá đỗi? Phạm Đình Trọng lếu láo trong nội bộ đảng thì được, sao lại nói điều này với người Việt hải ngọai?”.
“... bọn việt-gian-cộng-sản cứ mỗi ngày chúng lại đẻ thêm ra những tên «phản tỉnh – trả thẻ đảng». Và cho đến hôm nay, thì đã có thêm những thằng hèn Tô Hải, Phạm Đình Trọng, đã và đang được cả bọn phản tỉnh cuội và lũ tay sai của việt-gan-cộng-sản cùng nhau mặc áo thụng để vái nhau, qua những thư ngỏ, bài viết trên các trang mạng toàn cầu.
Một «tên tuổi» đang được nói đến nhiều nhất ở trong thời điểm này là Phạm Đình Trọng. Vậy, xin mọi người hãy suy gẫm về những lời của chính Phạm Đình Trọng theo sự hiểu biết của một phụ nữ yếu kém như tôi.https://www.blogger.com/null..
Do đó, không còn từ ngữ nào khác hơn, để gọi Phạm Đình Trọng là một trong những tên việt-gian-cộng-sản lưu manh và láo khoét nhất .
***
       Phạm Đình Trọng viết:
“Xã hội cộng sản chỉ có một bảng giá trị là thang bậc quan chức và con người muốn tiến thân chỉ có con đường bon chen vào con đường quan chức”.
Như vậy đúng là Phạm Đình Trọng xuyên tạc, bởi so với thực tế VN hiện tại, những người giàu nhất VN, những người đang nổi tiếng nhất VN, lại không phải là quan chức.
Phạm Đình Trọng viết vậy bởi “bon chen” chính là “cuộc đời và sự nghiệp của Phạm Đình Trọng”. Coi “bon chen” là lẽ sống nhưng Phạm Đình Trọng lại là kẻ thất bại, nên đã cay cú, hằn học, viết ngược lại tất cả, kể cả tự bôi đen danh dự của mình, tự vả vào mặt mình.
Phạm Đình Trọng từng trình bầy “LÍ TRÍ CHO TÔI NHẬN THỨC LẠI” đã xuất phát từ cái chuyện ông ta không chiếm được cái ghế “trưởng chi nhánh”nên đã bất bình với ông Phó tổng biên tập Đào Ngọc Hùng, bởi ông này , theo Phạm Đình Trọng, “đã đưa một người bị đào thải ở nơi khác và không viết nổi một mẩu tin lên trưởng chi nhánh phía Nam Thời báo Tài chính Việt Nam” rồi “họ còn vội vã, độc đoán chuyển tôi về sinh hoạt đảng tạm tại nơi cư trú”!


Tác giả: ĐÔNG LA
Ngày 2-3-2018