Thứ Hai, 12 tháng 8, 2019

VĂN ĐOÀN ĐỘC LẬP, VÌ SAO NÊN NỖI?

"Gần đây, dư luận được phen mở mắt chứng kiến các “nhà sáng lập” của cái gọi là “Ban vận động thành lập Văn đoàn độc lập Việt Nam” đập nhau tơi tả. Họ không còn giấu giếm, lấp liếm và thỏa hiệp được với nhau trong nội bộ mà lôi nhau lên trước các trang/kênh thông tin của mình để băm nhau thẳng thừng. Không ngừng lại, họ lôi kéo các con nhang, đệ tử trong trường phái “ly khai Hội nhà văn Việt Nam” để băm nhau cho có thế có lực. Cuộc khẩu chiến này chắc chắn chưa thể dừng cho đến khi cái tổ chức mà họ kiêu hãnh, tuyên bố lùm xùm từ khi “sáng lập” kia tan rã và một tá tổ chức mới sẽ hình thành để bảo vệ đường hướng cho phe cánh của mình trong nhúm “lực lượng văn chương độc lập” này. 

Có thể tóm lược đại khái cuộc đại chiến này, về công khai là xung quanh bản chất của văn chương và định hướng chính trị của “Văn đoàn độc lập” với 2 phe chính nổi lên như sau:

Phe thứ nhất gồm toàn gương mặt của đứng đầu Văn đoàn Độc lập – bao gồm Hoàng Hưng, Nguyên Ngọc, Hoàng Dũng – tuyên bố rằng văn nghệ sĩ không phải là công cụ phục vụ số đông, phục vụ chính trị; mà phải được tự do sáng tạo, đi tìm cái mới, kể cả cái mới khó hiểu và xa lạ với số đông.

Phe còn lại, được xem như là nhóm ly khai – bao gồm Trần Mạnh Hảo, Hà Sĩ Phu, Lê Phú Khải, Paul Nguyễn Hoàng Đức – tuyên bố rằng văn nghệ “phải gắn với hiện tình phải là công cụ để phụng sự đất nước, chống giặc nội xâm và ngoại xâm”; và phải dễ hiểu với tầng lớp bình dân".
Văn đoàn độc lập thời kỳ đầu mới li khai khỏi Hội nhà văn Việt Nam (Nguồn: fb). 
Đó là toàn bộ đoạn thuật lại của Nguyễn Biên Cương về cái tình trạng mới đây nhất của Văn đoàn độc lập, tổ chức mang hơi hướng xã hội dân sự được tách ra (tự phát) của một số cá nhân từ Hội nhà văn. 

Như đã biết, Văn đoàn độc lập ra đời từ cái sự cho rằng, nếu cứ ở mãi trong cơ chế, trong định hướng này kia sẽ giết chết nền văn học; rằng nền văn học Việt sẽ chưa thể cất cánh chừng nào vẫn còn bị ràng buộc này kia. Họ li khai và ra đi không ngoài việc để khẳng định và chứng minh giá trị của mình. Song bẵng đi năm năm, tất cả lại quay về từ đầu với những mâu thuẫn mà để giải quyết nó chỉ có kẻ đi người ở mà thôi. 

Và trên thực tế, những sự ra đi đã bắt đầu sau những cuộc cãi vã như thế... 

Tuy nhiên, để hiểu rõ hơn về tình trạng hiện nay, nhất là nguyên nhân vì sao nên nỗi không hề đơn giản một tí nào... Bởi lẽ, lúc ra đi, họ (tuy không phải là tất cả) hợp nhất nhau ở ý chí, suy nghĩ và đương nhiên cả mục tiêu. Nhưng sau 5 năm có vẻ như điều đó không hẳn và chúng ta chợt nhận ra rằng, ngay trong lớp người ra đi đó bản thân họ đã chất chứa những mâu thuẫn cả nội tại và ngoại tại. Họ ra đi vì thế không hẳn là để tìm kiếm không gian mới, cảm hứng mới mà có lẽ vì họ nhiều hơn. Hay nói rõ hơn, họ ra đi mang danh nghĩa là cái chung nhưng thực chất vì mình... Nhiều người trong số đó, do nhiều năm không có sáng tác mới hay và để đời; số khác lại bất mãn vì có những người trẻ, giỏi giang đã thế chân mình, thậm chí tiếp quản những cương vị họ đã nắm giữ nhiều năm... Cũng có số lại nghĩ ra đi chỉ đơn giản để đổi thay... 

Và với những mục đích khác nhau ấy, sẽ không có gì lạ sau một thời gian(chứ chưa cần đến 5 năm mà trước đó), sự rạn nứt trong mục tiêu và đường hướng đã xảy ra. Khi mà cái tôi được đề cao và nói đến thì chính họ (những cá nhân trong đó) lại đối diện với những đối kháng và điều đó buộc họ phải nói ra để giải phóng mình. Cái cá tính của giới nghệ sỹ khiến họ chỉ có sự lựa chọn đó. 

Một giả thuyết khác cũng được nói ra, đó là mặc dù có chung mục tiêu và họ ra đi cùng mục tiêu song chính cái cơ chế thị trường với đầy đủ những oan trái, khó hiểu đã giết họ. Khi không còn được bảo trợ, tự trôi, tự nổi thì họ sẽ phải đối diện với chính mình, với người thân và bối cảnh xung quanh. Cái nghịch lý "cơm áo không đùa với khách thơ" bủa vây họ. Sự bế tắc trong nghiệp sáng tác và sự quẫn cực trong đời sống nhỡn tiền khiến nhiều người trong họ không thoát khỏi được chính mình. Họ cãi vã, tranh luận chỉ để chứng minh mình và sự bất đắc chí khiến họ phải ra đi dù không thích đi nữa... 

Văn đoàn độc lập đang dần hạ màn. Đó là điều mà bất cứ ai khi đọc qua, tìm hiểu qua tình hình hiện tại có thể nghĩ tới được. Nhưng nếu có một mẫu chung từ chuyện này thì có thể đó là việc bắt nguồn từ mục tiêu của sự ra đi ban đầu. Chính cái sai lầm khi ra đi đã đẻ ra những cái sự nhiêu khê, bế tắc và mâu thuẫn tiếp theo. Sự vãn hồi, cận kề sự tan ra là một cái tát với những kẻ tin rằng sẽ có lúc, Văn đoàn độc lập sẽ vượt mặt, chiếm lấy cái vai trò, địa vị chính trị và nhân bản của Hội nhà văn Việt Nam... 


An Chiến
Ngày 12-8-2019

Thứ Hai, 5 tháng 8, 2019

VIỆT TÂN CÔNG KHAI CỦA NGUYỄN ĐẶNG MINH MẪN

(Nguyễn Đặng Minh Mẫn)
Chuyện Việt Tân thừa nhận thân phận của Nguyễn Đặng Minh Mẫn, người mới ra tù hôm 2/8 sau án phạt tù 08 năm đối với tội Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân. Mẫn thi hành bản án tại trại giam Số 5 - Bộ Công an đóng tại Thanh Hoá. 

Thông tin được ra tù của Mẫn được nhiều báo đài quốc tế trong đó có RFA xác nhận. Nhà đài này viết về sự ra tù của Mẫn như sau: "Tù nhân lương tâm Nguyễn Đặng Minh Mẫn vừa trở về nhà mình ở tỉnh Trà Vinh, miền nam Việt Nam hôm 2/8, sau 8 năm tù với cáo buộc “Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” theo điều 79 Bộ Luật Hình sự cũ".

Nói với Đài Á Châu Tự Do qua điện thoại sau khi trở về nhà, Nguyễn Đặng Minh Mẫn cho biết: “8 năm tù về đoàn tụ gia đình rất vui nhưng sức khỏe không được tốt với lại đi đường xa về nên cũng mệt”.

Mẹ của cô Nguyễn Đặng Minh Mẫn cho biết gia đình đã gặp khó khăn để đón cô trở về nhà: “Từ lúc sáng tới hơn 2 giờ chiều gia đình hoàn toàn không nhận được tin tức gì hết,… gia đình đang lo lắm, thì đột nhiên tôi nhận được một cú điện thoại của cán bộ tự xưng là từ trại giam số 5 (Yên Định, Thanh Hóa)… Họ bảo tôi lên phường đón con về, họ đã đưa về đến địa phương và làm thủ tục ở Ủy ban Nhân dân phường. Tôi lên nhận con thì về đến nhà khoảng 5 rưỡi, 6 giờ chiều. Minh Mẫn nhiều tháng nay không ăn cơm trong trại giam nên sức khỏe hơi đuối”, bà Đặng Ngọc Minh nói qua điện thoại với phóng viên Đài Á Châu Tự Do" (theo RFA).

Tuy nhiên quan tâm tới Mẫn khi ra tù không chỉ có các nhà đài thù địch với nhà nước VN mà đám Việt Tân cũng hết sức mau lẹ trong chuyện này. Tổ chức bị BCA Việt Nam liệt vào danh sách các tổ chức khủng bố này đã nhanh chóng lên tiếng thông qua một bản thông cáo đặc biệt về Mẫn. Cũng nói thêm đã khá lâu Tổ chức khủng bố này không ra thông cáo, chỉ đơn giản vì không có sự kiện để ra thông cáo báo chí. Và rồi chính sự mau lẹ đến khó tin của tổ chức này vô tình đang làm khó Mẫn. 

Theo đó mặc dù không có bất cứ sự xác nhận kiểu công khai Mẫn là thành viên của mình, song nội dung của bản thông cáo đã đề cập vô tình làm sáng rõ điều này. Thông cáo có đoạn viết: "Điều kiện giam giữ khắc nghiệt trong tù của Nguyễn Đặng Minh Mẫn, 34 tuổi, đã được ghi nhận rộng khắp, với những báo cáo cho thấy cô được nhận những đồ ăn không thể ăn nổi và không được sử dụng nước sạch” và không quên nhắc lại việc Mẫn đã từng tuyệt thực nhiều lần trong 2 năm 2014, 2015... và nắm khá rõ tình hình của Mẫn sau khi ra tù nhưng chưa có bất cứ sự xác nhận nào: "Nguyễn Đặng Minh Mẫn cho biết sau nhiều năm trong tù, mắt cô cũng đã bị mờ và cô cần đi khám mắt".

Chính cái sự sâu sát đó khiến Mẫn được nhận diện là thành viên của tổ chức này. Bởi lẽ không ngẫu nhiên Việt Tân lại rỗi hơi để ra một thông cáo cho một kẻ không đâu. Cái cách họ đề cập, nhắc và bênh vực tới Mẫn cho thấy Mẫn có một vị thế đặc biệt đối với Việt Tân. Chính vì lẽ này nên với bản thông cáo trên, dư luận đã đi đến nhận định, đó là cái cách VT trả ơn, động viên Mẫn sau bản án 8 năm vừa qua, cũng là cái cách họ động viên những kẻ khác. Rằng, "bạn có thể đi tù, thậm chí đi tù rất nhiều năm nhưng chúng tôi sẽ không bỏ rơi bạn"... 

Câu chuyện diễn biến theo nhiều chiều hướng và sắc thái khác nhau. Sẽ là lẽ bình thường nếu như tại phiên toà năm 2013, Mẫn nhận tội hoặc im lặng trước những chứng cứ chứng minh mình là thành viên Việt Tân của các cơ quan thực thi pháp luật. Nhưng thời điểm đó, Mẫn đã chối tội với những biện hộ của mình và luật sư trợ giúp pháp lý. Quá trình thi hành bản án, Mẫn cũng cho rằng mình vô tội và những cáo buộc về mình là không đúng để tuyệt thực, dù ai cũng biết đó chỉ là một chiêu bài mà nhiều nhà dân chủ sử dụng để hoặc gây tiếng vang hoặc gây sức ép lên dư luận... 

Với bản thông cáo của Việt Tân mọi cố gắng, "sự kiên định" trong hơn 08 năm qua của Mẫn đã trôi sông, trôi biển. Và chắc chắn chính điều đó sẽ khiến Mẫn bất lợi hơn trong thời gian tới. 



Tác giả: Mõ Làng 
Ngày 05/08/2019 
Mõ Làng 

KHI "NHÀ DÂN CHỦ" BIẾN THÀNH "LỀU DÂN CHỦ"

Đây là câu chuyện bi hài kịch thật 100% và chắc cũng chỉ ở Việt Nam. Có một giai đoạn, nổi lên một nhóm người tự cho mình là các “Nhà dân chủ”, mỗi khi có những sự kiện từ bé đến móng tay (đi lấy xác nhận ở UBND phường chẳng hạn) hay to đùng tầm quốc gia (như  tranh chấp chủ quyền biển đảo giữa Việt Nam và Trung Quốc) thì họ đều kêu gào xuống đường biểu tình rầm rộ đi kèm với đó là máy quay, máy ảnh để ghi lại những “thước phim lịch sử” đánh dấu cho một “phong trào đấu tranh dân chủ”, đánh dấu cho “sự ra đời và phát triển lớn mạnh của các hội nhóm xã hội dân sự”, “đấu tranh vì một xã hội công bằng theo tiêu chuẩn phương Tây” theo phương thức “bất bạo động”, chưa từng có ở Việt Nam.
Phạm Đoan Trang còn xuất bản cả cuốn sách mang tên “Từ facebook xuống đường”, trong đó đã dùng rất nhiều những từ ngữ đao to búa lớn như đã nêu để phỉnh nịnh, đẩy những anh xe ôm, nghiện hút thất học, mang đầy thương tích của những trận đòn thù do cắp gà, trộm chó như Trương Văn Dũng, Nguyễn Đức Giang, Bùi Thanh Hiếu, Nguyễn Tiến Hưng; những kẻ “mất dạy” do sai phạm, kỷ luật như Trần Thị Thảo, Hồ Lan Hồ, Nguyễn Lê Hùng hay những bà nông dân hoang tưởng như Cấn Thị Thêu, Nguyễn Thị Tâm .. , thậm chí là các cô ả cave chính hiệu như Hồng Thái Hoàng, Khánh Lâm Nguyễn,… trở thành những “nhà dân chủ”, những “anh thư Nước Việt”, những “tráng sỹ của năm”... Sự thâm hiểm của những người có học như Đoan Trang, Quang A, Xuân Diện chính là việc họ đã làm méo mó, thay đổi tư duy của những con người không dựa vào nền tảng học vấn của họ, khiến cho cuộc sống của họ bị đảo lộn, nhân cách trở nên méo mó và trở thành nỗi nhức nhối của xã hội như hiện nay.
(Chị zân chủ Khanh Lam Nguyen)
(Nhà zân chủ Hồng Thái Hoàng bị
đàn chị tố lừa tình lừa tiền gã chồng của chị)
          Thời kỳ mông muội của giới “dân chủ” đã trôi qua, sau vài năm hoạt động thì giờ đây “chó vẫn là chó và mèo vẫn hoàn mèo”. Lê Mỹ Hạnh – nhà dân chủ khởi xướng phong trào và thành lập nhóm “yêu biển” hiện nguyên hình là kẻ  lừa đảo, cave rẻ tiền bị Mai Phương Thảo, Lê Nguyễn Hoàng, Trần Phương Yến chửi bới không thương tiếc đến mức phải đóng facebook –cái cần câu cơm của cô ả. Mai Xuân Dũng thì có hẳn status dài dằng dặc chỉ mong được trở về làm anh họa sỹ nghèo, van xin mọi người thương tình đừng gắn cho anh ta mác “Nhà dân chủ” vì cảm thấy “giới dân chủ” Hà Nội quá khốn nạn. Tâm hồn nghệ sỹ của Mai Xuân Dũng bị tổn thương nặng nề vì chẳng thể tin nổi “đồng đội của mình”, “hàng xóm của mình”, “người tình của mình” những JB Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Tường Thụy, Phan Cẩm Hường lại có thể cắn xé mình như một bầy chó hoang. Con gái Mai Phương Thảo yêu quý của anh họa sỹ nghèo Mai Xuân Dũng cũng bị “nhà dân chủ” Bùi Tiến Hưng, anh trai Bùi Thanh Hiếu, một người có vợ con đề huề, “quất ngựa truy phong”, sau khi “cơm no bò cưỡi” thỏa thuê thì “vắt chanh bỏ vỏ” với lý do bảo vệ hạnh phúc gia đình. Con giáp thứ mười ba Mai Phương Thảo uất hận với người tình, bèn trở mặt hận thù cả bố đẻ vì đã đẩy mình vào “phong trào dân chủ”. Ngửa mặt lên trời, Mai Xuân Dũng phải thốt lên: “Tôi không có ý định làm một "nhà" này "nhà" nọ để cạnh tranh với ai hết. Cũng không có ý định "tranh đấu" gì cả. Chính vì vậy khi các "nhà dân chủ" không muốn cho tôi "làm dân chủ" thì tôi vui vẻ chấm dứt mọi việc để các "nhà dân chủ" được thoải mái độc quyền dân chủ. Tôi vẫn rất vui vì biết rằng mình đã làm được nhiều việc tốt, giúp cho nhiều người vượt qua khó khăn, khỏi đau ốm, bệnh tật, đói khát và cộng đồng rộng lớn biết rõ, tôi không cần kể lể làm gì.
Nhưng cũng phải nói thêm rằng khi các "nhà dân chủ" dùng gia đình tôi, dùng những trò mèo chui luồn vào gậm giường của tôi để tìm ra một hai con chấy con rận rồi phù phép cho nó thành con bò thì tôi sẽ không bao giờ quên”.



          Đọc những dòng thống khổ, bi ai của Mai Xuân Dũng, những người không hiểu chuyện cũng ảo tưởng ông này “trong sạch” lắm, nhưng nếu ai để ý, mấy năm trước, Mai Dũng là người nổi tiếng trong phong trào gây quỹ bạc tỷ đã bị cả “phong trào dân chủ Hà thành” bu vào tổ tội ăn chặn tiền, lừa tình các bà sồn sồn, ăn chơi sống xa hoa không khác nào đại gia, khiến đồng bọn tủi thân, tủi phận!
Ấy những vẫn còn nhiều lắm những “nhà dân chủ” vẫn đang mơ màng trong ảo vọng, vẫn nỗ lực “dấn thân”, tự lừa mình lừa người về mỹ từ cao đẹp “đấu tranh cho nền dân chủ, tự do”, “chống độc tài” hay “bảo vệ tổ quốc”. Nhưng khi nhìn ra đồng bọn hết người này đến lớp người khác đều nhuốm màu đen thui, không ít anh chị phải thừa nhận không muốn mình thêm một ngày nào mang danh “Nhà dân chủ”.


 Võ Khánh Linh
Ngày 31-7-2019