Thứ Ba, 25 tháng 4, 2017

ÔNG NGUYỄN ĐỨC CHUNG CAM KẾT KHÔNG TRUY CỨU TRÁCH NHIỆM HÌNH SỰ LÀ ĐÚNG PHÁP LUẬT

(Chủ tịnh UBND.TP Hà Nội Nguyễn Đức Chung đối thoại với bà con Đồng Tâm)
Xuất phát từ các yếu tố như: Việc bắt giữ cụ Lê Đình Kình, 82 tuổi, 66 năm tuổi Đảng mà cơ quan chức năng thực hiện lệnh bắt người không đưa ra lệnh bắt đã vi phạm vào Khoản 2 Điều 80, Bộ luật Tố tụng hình sự 2003; Việc thu hồi đất nhưng không chứng minh quyết định của cơ quan có thẩm quyền về việc thu hồi cũng là một sai phạm; Chính quyền huyện để bà con gửi đơn thư khuyếu kiện khắp nơi từ rất lâu, nhưng không ai giải quyết, không ai trả lời hoặc hướng dẫn bà con tiến hành thủ tục tố tụng theo qui định của pháp luật; Bà con thôn Hoành sau khi giữ người trái pháp luật được tuyên truyền, giải thích đã nhận thức rõ hành vi vi phạm pháp luật của mình và mong được tha thứ, khắc phục hậu quả xảy ra. Đồng thơi, trong quá trình giữ người trái pháp luật trên chưa gây ra hậu quả tác hại gì nghiệm trọng như: ảnh hưởng tới tính mạng, sức khỏe của người bị giam giữ, mất mát, phá hoại tài sản.v.v. Với những tình tiết trên, ông Nguyễn Đức Chung hoàn toàn có căn cứ để cam kết không truy cứu trách nhiệm hình sự hành vi giam giữ người trái pháp luật trên. Căn cứ quan trọng nhất của ông là văn bản có hiệu lực pháp lý cao nhất ở nước ta đó là Hiến pháp năm 2013. Khoản 3, Điều 102, Hiến pháp năm 2013 quy định: “Tòa án nhân dân có nhiệm vụ bảo vệ công lý”. Ngoài ra, còn các căn cứ khác như Khoản 2, Điều 3, Bộ luật hình sự 1999, sửa đổi 2009: "Khoan hồng đối với người... ăn năn hối cải, tự nguyện sửa chữa hoặc bồi thường thiệt hại gây ra.", Khoản 2 Điều 25 Bộ luật hình sự về miễn truy cứu trách nhiệm hình sự: "Trong trường hợp trước khi hành vi phạm tội bị phát giác, người phạm tội đã tự thú, khai rõ sự việc, góp phần có hiệu quả vào việc phát hiện và điều tra tội phạm, cố gắng hạn chế đến mức thấp nhất hậu quả của tội phạm, thì cũng có thể được miễn trách nhiệm hình sự" và căn cứ vào tội danh được quy định tại Điều 123, Bộ luật hình sự thì việc miễn truy cứu trách nhiệm hình sự là có thể và có căn cứ pháp luật. 

Về phía bà con thôn Hoành, Đồng Tâm tất thảy mọi người đều tuyệt đối tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng và Nhà nước, duy chỉ bất mãn với chính quyền xã, huyện và quyết tâm đấu tranh chống tiêu cực, tham nhũng. Nhiều nhà dân chủ giả hiệu, phản động như Bạch Hồng Quyền, Lê Dũng Vova, Thảo Teresa... đã nhiều lần tìm cách tiếp cận bà con Đồng Tâm để kích xúi bạo loạn chống chính quyền, dưới sự ủng hộ của các thế lực chống đối trong và ngoài nước bằng việc kêu gọi, khởi xướng phong trào "đồng hành cùng Đồng Tâm" thông qua những chiếc "loa hải ngoại" như: VOA, RFA, BBC... Nhưng qua lời phát biểu của ông Lê Đình Công, 54 tuổi, con trai cụ Lê Đình Kình trên Youtube như một cái tát trời giáng vào mặt lũ phản động đội lốt dân chủ nói trên.

Cuối cùng công lý đã chiến thắng, tình hình xã Đồng Tâm đã trở lại bình thường, những vấn đề sai trái sẽ được xử lý theo đúng mức độ sai phạm. Qua đây ta cũng đánh giá cao lực lượng công an Hà Nội, ngoài số CBCS CSCĐ bị giam giữ đã bình tĩnh không manh động để dẫn đến hậu quả khó lường; kế đó là sự tham mưu tuyệt vời của CATP.HN cho lãnh đạo thành phố đối thoại đúng thời điểm (sau khi người dân đã hạ nhiệt), có cơ sở xác đáng (sau khi có kết quả thanh tra toàn diện vụ việc); sử dụng tất cả các kênh thông tin tuyên truyền công khai để vận động, giải thích, kêu gọi bà con Đồng Tâm bình tĩnh, thượng tôn pháp luật, không nghe theo luận điệu xúi dục gây rối, gây bạo động; Đặc biệt, đã kịp thời ngăn chặn, vô hiệu hóa những đối tượng phản động, thù địch trong ngoài không cho chúng tự tung tự tác lòe bịp bà con. Cách xử lý vụ việc của Chính quyền Thủ Đô Hà Nội rất thông minh và cực kỳ hiệu quả, là bài học kinh nghiệm quí báu cho các địa phương khác. Hoan nghênh LLCA Hà Nội, Hoan nghênh ông Nguyễn Đức Chung!

Ngày 25/4/2017
SH

Thứ Năm, 20 tháng 4, 2017

HÃY NGHE MỘT NGƯỜI DÂN Ở ĐỒNG TÂM NÓI

(Trang facebook của FBK Phạm Gia Hiền)
Trời nóng bức quá, sau khi nhấm nháp ly cà phê 655 chẳng biết làm gì tớ bèn lướt "phây" và tình cờ đọc được một "xì ta tớt" của "phây búc kơ" Phạm Gia Hiền nói về tình hình Mỹ Đức, Đồng Tâm qua việc phỏng vấn một người dân trong làng Hoành. Thấy văn phong của Hiền rất hiền và hay nên tớ copy nguyên xi về để các bạn cùng tham khảo thêm, tiêu đề bài viết là "THÊM MỘT GÓC NHÌN - KHÔNG PHẢI KẾT LUẬN - VÀ CHƯA ĐẦY ĐỦ THÔNG TIN" (cái tít nghe cũng thấy khiêm tốn rồi!).

Đây là bóc băng cuộc trao đổi giữa tôi và 1 người trong số 14 hộ dân (14 hộ này là diện gì, tôi đã viết trong status trước). Tôi có ghi hình, ghi âm đầy đủ. Nhưng sau khi cân nhắc rất kỹ về các giải pháp che mặt, bóp méo âm, tôi vẫn sợ rằng có thể bị phát hiện. Bạn nghĩ xem, nếu bạn sống cùng ai đó mấy chục năm, thì có khi chỉ 1 cái nhún vai bạn cũng nhận ra. Bởi vậy, tôi chỉ chép lại nội dung mà thôi. 
Trong phần text này, tôi có cắt đi 1 số từ ngữ rườm rà, 1 số đoạn lặp ý. Còn tuyệt đối tuân thủ trình tự và nội dung. Cũng không biết nói gì hơn, là nếu anh chị và các bạn tin tưởng tôi, thì hẵng đọc.
---------------
HỎI: Cháu cũng muốn biết tình hình trong những ngày qua từ đầu đến giờ thái độ của bác và 14 hộ dân?

ĐÁP: Báo cáo với anh. Việc bắt đầu từ thông báo của huyện đất đây là đất quốc phòng cần di dời. Chúng tôi là người dân, quốc phòng với an ninh là trên hết. Chúng tôi là những người đã từng đi chiến đấu nên thấm nhuần, hiểu hết. Lúc đấy chúng tôi hoàn toàn không biết nhà nước cho bao nhiêu. Nhưng nhất trí hoàn toàn, vì chủ trương nhà nước phải chấp hành, cái thứ 2 chúng tôi ở đây nên biết đất nó như nào. Chúng tôi ở từ 1975 cơ, có bà con ở từ 1960 cơ. Tình trạng đất cát ra sao chúng tôi đều biết hết.
Vừa rồi, chúng tôi không khiếu kiện, tạo mọi điều kiện để các cơ quan đoàn thể đến làm việc. Tôi nói bọn IS đến nhà tôi(1), tôi còn bảo vào nhà tôi mà đo trước. Đất tôi tôi ở, nhà tôi đây, tôi không tranh chấp với ai, nên không ai vô lý mà vào nhà tôi được. Tôi mời các anh CA, giải phóng mặt bằng cứ vào mà đo, nên bọn kia về hết. Vậy nên giải quyết bước đầu đo được đất.
Tôi chỉ nói ngắn gọn về nguồn gốc đất – đó là việc quan trọng. Trước đất này của dân thật. Trước đất nó rộng, có hợp tác xã vôi đá(2). Sau đó xã cho công nhân ở lại. Đến khi đơn vị bộ đội tiếp quản, thì giao đất cho dân vì không sử dụng đến. Tôi còn giữ các bản hợp đồng của lữ đoàn, báo cáo từng năm một với đơn vị. Chúng tôi hơn chục hộ thuê đất quân đội, hết năm lại lên thanh toán, hết năm lại lên ký hợp đồng mới, năm một. Hàng năm lên tiểu đoàn nộp, người ta có đủ giấy tờ đấy.
Còn ủy ban cũng thế thôi, khi nhà nước có chủ trương giao đất cho dân canh tác thì họ giao.
Sau quá trình làm việc như vậy, đơn vị bộ đội có chủ trương thu hồi, nên tạm dừng mọi việc canh tác, hợp đồng cũng không ký nữa. Từ đó đất bỏ không, 3 – 4 năm rồi, cỏ mọc rờm lên.
Nảy sinh cái này (3) vì chúng tôi là những người ở đây được đền bù. Thế người dân bảo sao họ không được đền bù mà mấy ông này được?
Chúng tôi còn đủ giấy đấy. Từ năm 80, xí nghiệp đền bao nhiêu tiền tôi còn giữ cả. 
Vấn đề là các ông không thu hết vào cái xí nghiệp vôi đá này – sau khi nhà nước thu hồi thì giả toàn bộ kinh phí cho xí nghiệp chứ ko giả cho Đồng Tâm. Chi tiết chuyển nhà máy đi tôi vẫn còn, ký từ năm 80 ấy.
Về phần bà con, từ đầu đến giờ người ta nhất trí giả, vì người ta biết đấy không phải đất của người ta.

HỎI: Giữa 14 hộ dân và các hộ trong kia có mâu thuẫn gì nhau không?

ĐÁP: Tôi nói, ở đây anh ruột – em ruột nhảy vào chiến đấu. Mấy gia đình ấy. Từ cái chỗ bức xúc quá, thành ra toàn anh em đánh nhau. Đây, chủ tịch là ông Lê Đình Thuần – trưởng họ - cháu đích tôn ông Lê Đình Kình đấy.

HỎI: Thế bác gặp bọn cháu thế này lát về có rắc rối không?

ĐÁP: Cái đó tôi cũng không biết được. Nhưng tôi nói toàn bộ là sự thật, nên có cái gì thì tôi cũng phải chấp nhận. Nó đang đe là “làm việc” 14 hộ gia đình này.

HỎI: Cái nguyên do mâu thuẫn họ cho rằng đất hiện nay lấy nhiều hơn 47,6 ha cũ, cái đó có thật không?

ĐÁP: Phạm vi cũ còn nguyên vẹn luôn, không lấn tí nào. Đây có cái cột mốc ngay cổng trại quân đội từ năm 82. Nói đến cột mốc là nguyên xi. Chúng tôi ở đây, nhiều người ở đây, thanh tra cũng đến rồi: Cột mốc còn nguyên xi.
Dân người ta tức là gì, ý là hồi xưa (trả) đất không được đền bù – bây giờ lấy đất thì phải đền bù. Tôi thì nhớ là có đền bù đấy. Nhưng hồi đấy là đền bù cây cối hoa màu, chứ không đền bù đất. Báo cáo các anh như vậy. 
Còn nói đến quân đội người ta thu ở đây lại trăm phần trăm không sai tí nào.

HỎI: Vậy tại sao trong các gia đình lại có người hợp tác bàn giao đất, người phản đối là vì sao?

ĐÁP: Tôi xin trả lời anh. Bây giờ đất là đất của Đồng Tâm, mà chỉ có mấy người được đền bù, thế thì gây mâu thuẫn. Còn anh trai thì anh trai, các cụ bảo “Chị không muốn em trắng đùi” ở cái chỗ đấy. Ghen ăn tức ở thôi. Cứ hùa theo bọn kia làm may ra được.
Đây từ bắt đầu vào, đã công bố (đền bù) bao nhiêu đâu, mà chúng tôi cũng sẵn sàng vui vẻ. Chúng tôi đồng tiền ai cũng thích, nhưng lúc đấy chỉ nghĩ nhà nước làm đúng pháp luật, chúng tôi được 1 đồng cũng quý, nhiều hơn càng tốt, nhưng đúng pháp luật thôi.

HỎI: Bác bảo bỏ hoang nhưng bên kia đường vẫn canh tác đấy chứ?

ĐÁP: Trước chúng tôi canh tác, nhưng bỏ hoang 3 năm nay rồi.

HỎI: Cháu thấy có trồng ngô đấy!

ĐÁP: À họ nhảy vào đấy, trồng ngô, làm lều. Mới 2 tháng nay. Ngô bây giờ mới lên thế này, hơn tháng chứ bao nhiêu. Trước á, thuê biết bao máy cày vào phay cỏ, cày xới, nó thành rừng hoang mà. Chứ cái ngô, cái nhà này mới hơn tháng thôi.

HỎI: Nhà bác gần đây không?

ĐÁP: Gần thôi.

HỎI: Lát cháu sáng chơi được không ạ?

ĐÁP: Thôi. Chúng nó cho là người nhà nước về là nó lại xúm vào. Huyện ủy lên đây làm việc với chúng tôi nó cũng quây vào. Đáng nhẽ hôm nay tôi đưa mấy ông già bà gìa lên gặp các anh, nhưng vì đây người làng đây cả, sợ có cái nọ cái kia. Đây cũng nói các anh, đưa thì đưa cho khéo, không cần tên. Nếu lúc nào nó cần đối chứng thì tôi đối chứng. Chứ giờ mà đưa tên tuổi tôi lên nó phức tạp lắm. Lên phây búc tất cả bọn nó biết hết.

HỎI: Trong thời gian căng thẳng bác và các hộ dân khác có phiền phức gì không?

ĐÁP: Có. Nó mang dây thép đến rào hết nhà chúng tôi lại. Còn bây giờ nó bắt tất. Thằng Tùng phó công an huyện nó đánh đau. Hôm kia, khổ người đi đường, đang đi qua nó tưởng người nhà nước, nó đánh. Có gì nó vác tù và thổi um lên như chiến trận ấy.

HỎI: Nếu muốn nhờ bác làm cầu nối để nói chuyện với trong làng được không?

ĐÁP: Làm sao được, tôi đang làm điểm ngắm, nói làm sao được. Từ hồi xảy ra chuyện, tôi ra ngoài làng tôi ở.
Tốt nhất các anh đừng đưa tên. Đưa là nó truy đến cùng, phức tạp lắm. Bây giờ đến giờ phút này chắc thôi. Từ hôm qua báo chí đưa là rõ rồi. Từ hôm qua lên TV, dân nó bảo nhau là chúng nó lừa mình, không phải đất của mình. Dân nó khổ cái là lớp các anh thì chỉ láng máng thôi. Nó phải như lớp chúng tôi, thì già cả chết hết cả rồi, hoặc không muốn nói, mệt lắm.

HỎI: Ý bác là có những người lôi kéo?

ĐÁP: Anh thừa biết còn gì.

HỎI: Tỉ lệ người trong làng theo cánh này có cao không?

ĐÁP: Trước chỉ khoảng ba chục người. Sau nó mới lên thế này. Tôi nói nhé, là vì nhà nước mình làm không kiên quyết. Bởi vì dân nó bảo, đất của quân đội sao không kiên quyết giữ?

HỎI: Ý bác nói cái đoạn bắt đầu nhảy vào trồng ngô đấy ạ?

ĐÁP: Ừ

HỎI: Trước ba chục (hộ dân), giờ khoảng bao nhiêu ạ?

ĐÁP: Ôi dồi phải nửa làng. Đấy, không xử lý là sai lầm. Nó bắt cán bộ huyện lại, nhưng mình lại ra ra cảnh cáo. Tôi cho là có vấn đề. Nó lên gào thét, chửi bới ngay trên hội trường. Nó bắt cả phó chủ tịch huyện. Nó lăn cả vào xe. Từ cái chỗ bước đầu ta không làm, nên nó cho là nó đúng. Nó bảo tại sao đất bộ đội mà dân vào chả ai nói gì? Mang máy cày nó cày, cắm cả cờ lên không ai nói gì. Dân chủ quá trớn nên khó chữa. Nó bảo không phải của bộ đội đâu, bộ đội động vào nó tóm cổ chứ ai cho làm. Nó còn phao tin đất này mai đây đền đến 6 triệu 1m2 cơ mà. Nó bảo Viettel nhiều tiền lắm, bao nhiêu nó cũng trả. Cho nên tôi nói quân đội có cái sai lầm là không giữ được ngay từ đầu.

HỎI: Dân cố thủ trong làng ạ?

ĐÁP: Vừa rồi huyện định cưỡng chế, nhưng hở cái gì nó biết cái đấy. Tôi cho nó có điệp viên đấy. Tôi nói ví dụ hôm qua công an, nhà báo về nó đuổi đánh cho chạy mất dép. 300 công an chạy mất dép. Bây giờ 2 bên đường làng đá như thế này (cầm cái chén tống), vào là cả người già trẻ em nó ném. Ở cổng làng chắn toàn bộ đá sỏi, cây cối, giường chiếu mang ra. Quảng Bình dỡ nhà cho xe qua thế nào thì giờ y như thế. Anh vào mà lạ nó bắt luôn, chỉ có người làng vào thôi.

HỎI: Có nhiều người không ủng hộ không?

ĐÁP: Nhiều chứ, có phải tất cả làng rồi. Nhưng giờ thành phong trào rồi. Hôm qua nó bắc loa bảo: Bà con tất cả đứng lên, ai có cuốc dùng cuốc. Anh thấy không, nó dùng lời kêu gọi của Hồ Chủ tịch. Bọn phản động đang về quấy nhiễu Đảng ta. Hôm qua đúng thật, có, thế là chạy mất dép(4).

HỎI: Bác muốn vào có vào được không ạ?

ĐÁP: Tôi là người làng sao không được. Nhưng hôm qua nó đang đe 14 hộ dân chúng tôi là nó sẽ đánh, vì cung cấp số liệu này kia…
---------
Chú thích:
(1) Ám chỉ những phần tử quá khích sống trong khu vực.
(2) HTX vôi đá Miếu Môn, nay đã giải thể.
(3) Ý nói những biến động bạo lực từ đầu năm 2017 đến nay.
(4) Một số tổ chức phản động chống phá nhà nước tìm cách tiếp cận và lôi kéo người dân, nhưng bị từ chối và đuổi đi thẳng thừng.

SH
Ngày 20-4-2017

Thứ Tư, 19 tháng 4, 2017

DÂN HÀ TĨNH TỐ CÁO LM. NGUYỄN CÔNG BÌNH HÔ HÀO GIÁO DÂN PHÁ HOẠI TÀI SẢN

(Bản chụp đơn tố cáo Lm Nguyễn Công Bình)
Người thân của Trưởng công an xã Nguyễn Văn Giáp mới đây đã có đơn tố cáo gửi cính quyền Hà Tĩnh về việc linh mục giáo xứ Trung Nghĩa Nguyễn Công Bình chính là người rung chuông gọi giáo dân kéo đến nhà hành hung, phá hoai tài sản của bà Nguyễn Thị Mây, sinh năm 1937, cựu thanh niên xung phong. 

Đơn tố cáo mô tả chi tiết, sau khi ông Giáp làm nhiệm vụ xử lý nhóm thanh niên gây gổ thì linh mục Nguyễn Công Bình là người rung chuông nhà thờ Trung Nghĩa, dùng loa kêu gọi giáo dân “tìm nhà tên Thu và tên Giáp để dỡ nhà”, gây ra hậu quả một người nhập viên, ngôi nhà và toàn bộ tài sản bị phá hỏng hoàn toàn. Được biết, ngôi nhà này, bà Mây là đối tượng chính sách, lại cô độc nên được chính quyền và họ hàng quyên góp tiền xây nên. Vợ chồng ông Giáp mới cưới, không có nhà riêng nên ở nhờ bà Mây.

Người đứng đơn tố cáo là cháu ruột bà Mây đã tìm đến nhà thờ Trung Nghĩa, gặp linh mục Nguyễn Công Bình để đòi bồi thường nhưng linh mục đã trốn tránh, không chịu gặp nên gia đình đã viết đơn tố cáo đề nghị linh mục Bình phải có trách nhiệm đền bù thiệt hại, đề nghị giám mục Nguyễn Thái Hợp “trả lại công lý” cho gia đình bà Mây. 

Trước hôm xảy ra phá phách này, nhóm Phạm Thị Đoan Trang, Bạch Hồng Quyền, Nguyễn Đình Hà, Đặng Vũ Lượng….kéo bầy đoàn vào khu vực này với danh nghĩa “nhà báo” (mặc dù Phạm Thị Đoan Trang theo tổ chức phản động Voice, không còn là nhà báo từ gần chục năm nay) để phỏng vấn, lấy tư liệu viết bài vu cáo chính quyền “không đền bù” cho các hộ tiểu thương bị thiệt hại, mục đích chính là khai thác bức xúc của dân chúng để thóa mạ, vu cáo chính quyền, kích động họ làm loạn. Nhóm này đi đâu cũng được linh mục Bình cho xe đưa đón, nuôi ăn ở, bảo vệ “an ninh” để “tự do tác nghiệp” theo đúng ý đồ của chúng. Tuy nhiên, nhóm mang danh “nhà báo độc lập” này lại “quên” không tố cáo chính linh mục Bình là người cướp tiền đền bù cho dân để xây nhà thờ hàng chục tỷ đồng. 

Sau khi nhóm Đoan Trang rời đi, chỉ còn Bạch Hồng Quyền, Hoàng Đức Bình ở lại, ngay lập tức phát sinh vụ nổ mìn nhằm vào nhà bí thư chi bộ thôn, sau đó và chính là những kẻ châm ngòi các cuộc bạo loạn, bao vây, chiếm trụ sở UBND huyện Lộc Hà. Mong rằng chính quyền Hà Tĩnh sẽ buộc linh mục Bình trả lại công lý cho gia đình bà Mây.

Đúng là cháy nhà ra mặt chuột, không biết cựu nhà báo Đoan Trang có dám mở mồm nói về linh mục đã nuôi nấng, hỗ trợ chị ta và bầu đoàn “tác nghiệp”, sau khi đã thóa mạ, vu cáo chính quyền không đền bù cho dân, thực chất chỉ còn một số hộ kinh doanh do chưa đáp ứng giấy tờ, kê khai nên chưa giải ngân được mà thôi, nay có tiếp tục bảo vệ cho linh mục côn đồ như xã hội đen khoác áo tu hành này?


Võ Khánh Linh 
Ngày 17-4-2017

Thứ Ba, 18 tháng 4, 2017

SỰ THẬT VỀ ĐẤT ĐAI & MÂU THUẪN Ở MIẾU MÔN, ĐỒNG TÂM, HOÀI ĐỨC

Đất Quốc phòng hay đất nông nghiệp?

Cách đây 37 năm (1980), ngay sau cuộc chiến tranh biên giới Việt - Trung, Chính phủ đã quyết định về một khu quân sự ở Miếu Môn cho chiến lược phòng thủ đất nước và giao cho Lữ đoàn 28 quân chủng Phòng không, không quân quản lý.

Khi đó, Phó Thủ tướng Đỗ Mười ký Quyết Định số: 113 TTG, thu hồi là: 208 ha, trong đó có 47,36 ha đất nông nghiệp của nhân dân xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, để phục vụ cho dự án thuộc an ninh quốc gia, làm sân bay Miếu Môn. Nhưng sau đó, có nhiều lý do, dự án không triển khai nên bàn giao lại toàn bộ diện tích đất này cho Lữ Đoàn 28, thuộc D31 quân chủng phòng không, không quân quản lý.

Đến năm 2014, do có những yêu cầu mới, ngày 20/10/2014 ông Vũ Hồng Khanh, chủ tịch UBND thành phố Hà Nội, ký Quyết Định số: 5383/QĐ- UBNDTP về việc giao 236 ha đất sân bay Miếu Môn cho lữ Đoàn 28 thuộc D31 quản lý. Tăng thêm 28 ha so với QĐ năm 1980 trên cơ sở chuẩn hóa lại phạm vị cho phù hợp với tính chất công trình.

Trên quỹ đất 236 ha ấy, ngày 27/3/2015 Bộ Tổng Tham mưu, Bộ Quốc Phòng ra Quyết Định số: 551/QĐTM về việc thu hồi 50,03ha đất Quốc phòng hiện D31 đang quản lý, để bàn giao cho Tập đoàn viễn thông quân đội (vittel) thực hiện một trong những dự án.

Tuy nhiên, do công tác quản lý trước đây không chu đáo, tình trạng lấn chiếm đất đai thuộc D31 quản lý đã diễn ra nhiều năm, nay bị thu hồi dẫn đến khiếu kiện của một số hộ dân Đồng Tâm. Qua xác định nội dung đơn thư, do phạm vi đất đai có liên quan đến đất quốc phòng nên phòng PC46 (Cảnh sát kinh tế – Công an thành phố Hà Nội) đã có văn bản số 457/TB – CAHN (11/2015) thông báo cho nhân dân xã Đồng Tâm và ông Lê Đình Kình (người đại diện đứng đơn cho nhân dân xã Đồng Tâm) đến – Cơ quan Điều tra hình sự – Quân chủng phòng không, không quân – Bộ quốc phòng để giải quyết theo thẩm quyền.

Tại Thông báo số 65/TB-UBND ngày 23/05/2014 của UBND huyện Mỹ Đức, về việc giải quyết nội dung tố cáo của công dân xã Đồng Tâm, thay mặt UBND huyện Mỹ Đức, Chủ tịch Hoàng Mạnh Sơn kết luận: Căn cứ bản đồ mốc giới quản lí đất của đơn vị D31- Lữ đoàn 28 lập ngày 14/4/1988, thì phần diện tích đất do gia đình ông Trần Ngọc Viễn (đội 13, thôn Đồng Mít, xã Đồng Tâm) sử dụng là đất của Quốc phòng. Theo bản đồ mốc giới quy hoạch mở rộng sân bay Miếu Môn lập năm 2007, phần diện tích đất gia đình ông Viễn đang sử dụng là đất của Quốc phòng. 

Ngày 21/3/2014, Đoàn Thanh tra làm việc với đơn vị D31- Lữ đoàn 28 và xem xét các tài liệu liên quan. Đơn vị này cho biết, toàn bộ phần diện tích đất do gia đình ông Viễn đang sử dụng là đất của Quốc phòng thuộc Lữ đoàn 28 quản lí. Ngày 23/10/2014, Lữ đoàn 28, Quân chủng Phòng không - Không quân có Thông báo số 916A/TB-LĐ do Lữ đoàn trưởng Trịnh Văn Chuyển kí, kết luận: “Đơn vị khẳng định việc các hộ dân, trong đó có diện tích đất của gia đình ông Trần Ngọc Viễn, gia đình ông Nguyễn Văn Toán nằm hoàn toàn trong đất Quốc phòng, do tiểu đoàn 31- Lữ đoàn quản lí (trong phạm vi đất Quốc phòng, sân bay Miếu Môn từ mốc 13 đến mốc 16). 

Việc các hộ gia đình ông Viễn và ông Toán tiến hành các thủ tục sang tên chuyển nhượng, thừa kế trái phép đất Quốc phòng sân bay Miếu Môn, đã được cấp chính quyền địa phương xã Đồng Tâm xác nhận về việc thừa kế, sang nhượng của địa phương đã không thông báo cho đơn vị, nên Tiểu đoàn 31 không nắm được. Lữ đoàn sẽ đề nghị UBND huyện Mỹ Đức, thành phố Hà Nội hủy các xác nhận không đúng thẩm quyền của UBND xã Đồng Tâm, về việc xác nhận cho các hộ dân trên, đồng thời yêu cầu các hộ dân phá dỡ những công trình trái phép, di dời ra khỏi đất Quốc phòng…”.

Như vậy, đất đang "tranh chấp" ở Đồng Tâm đích thực là đất Quốc phòng. Việc canh tác của một số hộ dân Đồng Tâm chỉ là tận dụng trong lúc chưa có công trình, không hợp pháp. Quá trình này diễn ra nhiều năm đẫn đến lấn chiếm trái phép.

Ai lấn chiếm và lấn chiếm như thế nào?

Điển hình về lấn chiếm là hai trường hợp, ông Trần Ngọc Viễn và ông Nguyễn Văn Toán.

Ông Trần Ngọc Viễn có giấy tờ chính quyền xã Đồng Tâm xác nhận là 12.000.000m2 đất nông nghiệp. Quá trình lấn chiếm và hợp thức hóa diễn ra như sau: Năm 1974 ông Nguyễn Văn Chanh (bộ đội đóng quân trên địa bàn) có đơn xin mượn và ở tạm với diện tích 360m2 đất nông nghiệp của hợp tác xã Đồng Tâm (thời điểm cho ông Chanh mượn đất là do ông Lê Đình Kình, làm cán bộ hợp tác xã “người đại diện đứng đơn tố cáo hiện nay” ký xác nhận cho ông Chanh mượn, với điều kiện khi ông Chanh chuyến đi nơi khác, phải trả lại đất cho Hợp tác xã. Năm 1990 ông Chanh chuyển về quê Thái Bình, nhưng không trả lại đất cho Hợp tác xã mà bán lại cho ông Trần Ngọc Viễn và được cán bộ UBND xã Đồng Tâm xác nhận.

Sau khi nhận được 12.000.000 m2 đất nông nghiệp bất hợp pháp, ông Viễn đã làm thủ tục di chúc thừa kế cho 07 người con và chuyển nhượng một loạt cá nhân khác, tất cả các văn bản chuyển nhượng và di chúc thừa kế hàng nghìn mét vuông trong khoảng thời gian từ năm 2006 –đến năm 2012. Tất cả các văn bản chuyển nhượng và di chúc thừa kế bất hợp pháp này, đều được cán bộ xã Đồng Tâm. Cụ thể: Ông Nguyễn Văn Sơn và Lê Đình Thuần, nguyên chủ tịch xã Đồng Tâm xác nhận.

Ông Nguyễn Văn Toán, có giấy tờ chính quyền xã Đồng Tâm xác nhận với diện tích 11.000.000 m2 đất nông nghiệp. Quá trình hình thành như sau: Năm 1987 ông Nguyễn Văn Toán nhận chuyển nhượng quyền sử dụng đất của ông Phạm Công Thi là công nhân xí nghiện đá vôi. Nội dung hợp đồng ghi rõ diện tích đất được thỏa thuận gồm “ba gian nhà ở, ba gian bếp, một gian chuồng bò là 02 sào, hai miếng ở ngoài khu vực ở, một miếng ở cổng ngõ, một miếng sát bờ ruộng và nữa sào chè”. Cũng giống như ông Viễn, giấy tờ chuyển nhượng được UBND xã Đồng Tâm xác nhận và tăng thêm lên đến 11.000.000 m2 đất nông nghiệp. Từ đó, ông Viễn chia ra, chuyển nhượng cho các cá nhân khác hàng nghìn mét vuông đất.

Những khuất tất trong thực hiện chủ trương "dồn điền đổi thửa"

Kết luận thanh tra của huyện Mỹ Đức đã nói rõ, quỹ đất công của xã để lại từ năm 1993 đến nay lên đến 27,7%, tương đương 103ha. Số ruộng đất thừa ra quá lớn so với quy định (5%) đã tạo kẻ hở cho một số cán bộ lãnh đạo có chức, quyền tại địa phương tự ý chiếm đoạt đất công, mua, bán trái phép hoặc ngang nhiên xây dựng nhà ở... khiến người dân bất bình.

Theo tố cáo, khoảng năm 2005-2006, xã Đồng Tâm triển khai chủ trương dồn điền đổi thửa. Không hiểu vì lý do gì mà trong số 12 hộ nộp đơn xin chuyển đổi ruộng đất quỹ cơ bản (đất ruộng theo khẩu) về khu vực xứ đồng Đồn có đến 11 hộ là cán bộ hoặc người nhà của cán bộ xã (!?).

Kết cục, nhiều thành viên trong BCH Đảng bộ xã Đồng Tâm đã chia nhau sở hữu mỗi người một suất đất rộng tới vài nghìn mét vuông tại đồng Đồn, khu vực đối diện cổng Trường bắn Miếu Môn, giáp tỉnh lộ 429. Trong số này có những cán bộ chủ chốt của xã Đồng Tâm. Một số cán bộ đã tự ý dựng nhà sàn, xây nhà ở kiên cố, cho thuê làm chuồng trại chăn nuôi trên diện tích đất nông nghiệp. Chỉ đến khi vụ việc vỡ lở, người dân phát hiện, thanh tra vào cuộc và kết luận, những cán bộ này mới vội vàng phá dỡ phần xây dựng trái phép và chuồng trại chăn nuôi.

Trước những sai phạm nghiêm trọng trong quản lý, sử dụng đất công tại xã Đồng Tâm, theo Chánh Thanh tra huyện Mỹ Đức Nguyễn Văn Hải, UBND huyện đã yêu cầu thu hồi toàn bộ đất công vượt quá mức 5% theo quy định; thu hồi toàn bộ diện tích đất sai phạm tại khu vực đồng Đồn, Rặng Chúc; kiến nghị Huyện ủy Mỹ Đức xử lý nghiêm khắc, kiểm điểm và quy trách nhiệm đối với các tập thể, cá nhân để xảy ra sai phạm.

Nhưng đến tháng 10/2015, theo phản ánh của ông Lê Đình Kình (nguyên Bí thư đảng ủy, Trưởng Công an xã) - đại diện các hộ có đơn kiến nghị, hầu hết các nội dung kết luận của cơ quan chức năng vẫn chưa được thực hiện nghiêm túc. Ngay cả với kết luận thanh tra, nhân dân Đồng Tâm chỉ chấp nhận 28 nội dung, còn 14 nội dung chưa nhất trí và kiến nghị tiếp.

Vi phạm pháp luật nghiêm trọng

Việc cấp, xác nhận sở hữu trái thẩm quyền, trái luật của chính quyền Đồng Tâm trước đây là vi phạm nghiêm trọng (đã được thanh tra, xử lý) khai trừ Đảng 8 đảng viên, cách chức 1, cảnh cáo 1, khiển trách 5 (nguyên bí thư Đảng ủy, nguyên chủ tịch, phó chủ tịch xã, nguyên trưởng công an xã), khởi tố vụ án và khởi tố 3 bị can, bắt tạm giam 2 bị can (nguyên chủ tịch xã, nguyên cán bộ địa chính xã), cho tại ngoại nguyên bí thư xã do lý do sức khỏe.

Việc chuyển nhượng hàng chục nghìn mét vuông đất tại xã Đồng Tâm có dấu hiệu vi phạm pháp luật nghiêm trọng. Theo Khoản 2, 3 Điều 50 Nghị định số 43/2014/NĐ-CP quy định chi tiết thi hành một số điều, khoản của Luật Đất đai.

Việc giải quyết khiếu kiện bằng biện pháp bao vây trụ sở UBND, đập phá phương tiện cảnh sát của một số người dân Đồng Tâm là vi phạm nghiêm trọng. (Đã được khởi tố)

Việc dân Đồng Tâm bắt giữ người thi hành công vụ trong lúc bắt giữ đối tượng (đã có phê chuẩn của VKS) là vi phạm pháp luật nghiêm trọng.

Những mâu thuẫn hiện hữu ở Đòng Tâm

Thứ nhất, đó là mâu thuẫn lợi ích. Quá trình lấn chiếm, chuyển đổi mục đích sử dụng, sang nhượng từ chỗ chỉ liên quan đến vài hộ, nay đã lan ra diện rộng. Có hộ thì đầu tư cải tạo, có hộ thì mua đi bán lại kiếm lời, nếu thu hồi thì động chạm đến lợi ích của họ nên phản ứng. Nhưng nếu không thu hồi thì những người không có lợi ích gì ở đây cũng thắc mắc về sự công bằng. Hơn thế nữa, họ cho rằng có chuyện khuất tất của chính quyền nên bao che cho nhau.

Thứ hai, đó là mâu thuẫn quản lý. Quá trình xử lý vi phạm kéo dài và không triệt để, thiếu công khai nên dẫn đến những ngờ vực trong nhân dân. Mặc dù từ năm 2014, từ những kết luận của thanh tra, một loạt cán bộ chủ chốt của xã Đồng Tâm và cán bộ huyện Mỹ Đức có liên quan đã bị xử lý hành chính và hình sự nhưng đất đai vi phạm lại chưa xử lý đồng thời nên dư âm mâu thuẫn lợi ích vẫn còn đó, nhân dân không đồng tình. Vô hình dung, câu chuyện tham nhũng đất đai vẫn còn đó.

Căn nguyên của những mâu thuẫn nói trên vẫn còn đó và quá trình giải quyết kéo dài đã khiến dân Đồng Tâm tiếp tục khiếu kiện. Cực đoan hơn họ đã bao vây, đập phá, gây áp lực tại trụ sở chính quyền Mỹ Đức. Một số người quá khích đã có hành vi vượt quá giới hạn pháp luật khiến chính quyền thành phố Hà Nội phải áp dụng nhiều biện pháp: tuyên truyền, vận động, thuyết phục, đối thoại, trả lời và giải quyết nhiều kiến nghị của người dân, nhưng dân Đồng Tâm vẫn không chấp nhận, tình hình ngày càng trở nên nghiêm trọng. Ngày 30/3/2017, Cơ quan Cảnh sát điều tra- Công an Thành phố Hà Nội đã ra quyết định khởi tố vụ án hình sự về hành vi “gây rối trật tự công cộng” theo điều 245 Bộ luật Hình sự.

Ngày 15/4/2017, Cơ quan Cảnh sát điều tra- Công an TPHN đã áp dụng biện pháp ngăn chặn, bắt giữ 04 công dân Đồng Tâm về hành vi gây rối trật tự công cộng để điều tra. Một số công dân do thiếu hiểu biết pháp luật đã có hành vi cản trở và tổ chức giữ người trái pháp luật đối với cán bộ, chiến sỹ công an TPHN đang thi hành công vụ (trong đó có 20 CSCĐ.

Lợi dụng xung đột mâu thuẫn nội bộ ở Đồng Tâm, một số phần tử xấu trong các tổ chức "xã hội dân sự" đã bóp méo thông tin, thổi phồng mâu thuẫn, đưa tin có tính kích động lên mạng xã hội và bị các hãng truyền thông thù địch nước ngoài khai thác, bôi nhọ Việt Nam.

Làm gì để giải quyết xung đột Đồng Tâm

Như đã nói ở bài trước, trước tiên chính quyền phải đối thoại với nhân dân, nói rõ đúng sai ở đâu, của ai, cách giải quyết thế nào. Tấy nhiên, người đối thoại phải là người có thực quyền giải quyết vấn đề chứ không phải đối thoại để giải quyết tư tưởng, nhận thức.

Trước mắt là đối thoại, xử lý những yêu sách, khiếu kiện của nhân dân, sai đâu xử đó, ai sai đều bị xử lý công bằng, minh bạch. Cán bộ sai thì xử lý trước.

Chính quyền không sử dụng biện pháp trấn áp mạnh dẫu đã có dấu hiệu vi phạm pháp luật. Đây là mâu thuẫn nội bộ nhân dân, không phải là mâu thuẫn đối kháng nên phải giải quyết chủ yếu bằng biện pháp đối thoại, vân động quần chúng. Việc vi phạm pháp luật xử lý sau khi đã ổn định tình hình và phải hợp tình, hợp lý.

Kiên quyết trấn áp những kẻ đục nước béo cò, lợi dụng tình hình kích động dân chúng đối đầu với chính quyền, thách thức luật pháp.

Người dân cần tỉnh táo, bình tĩnh, hợp tác với các cơ quan chức năng, không để các đối tượng xấu lợi dụng, kích động dẫn đến vi phạm pháp luật. Lập tức thả người bị giử bất hợp pháp, đảm bảo an toàn tính mạng cho những người đang thực thi nhiệm vụ, chấm dứt mọi hành vi vi phạm pháp luật.
Mõ Làng: Một blogger nghiệp dư, mong muốn mang đến cho mọi người những thông tin chính xác nhất.


Tác giả: Nam Nguyễn 
Ngày 18/04/2017

Thứ Sáu, 14 tháng 4, 2017

CHIÊU BÀI MỚI CỦA "DIỄN BIẾN HÒA BÌNH"

(Âm mưu diễn biến hòa bình xóa bỏ chế độ Cộng sản)
Kêu gọi “Việt Nam không cần chống diễn biến hòa bình nữa”(!) đang là chiêu bài mới của các thế lực chống cộng, nhưng cũng mê hoặc được không ít người. Chúng ta cần nhận diện rõ chiêu bài này, để không mắc mưu.

Thủ đoạn mới, mục đích cũ

Từ chỗ phủ nhận sự hiện diện của chiến lược “Diễn biến hòa bình”, coi đó là “con ngáo ộp” mà Đảng Cộng sản Việt Nam “hù dọa” nhân dân; gần đây, những người thiếu thiện chí với sự lãnh đạo của Đảng lại khẳng định: “Việt Nam không cần chống diễn biến hòa bình nữa”(!). Thế là từ phủ nhận, nay lại thừa nhận, nhưng để dễ bề lừa gạt dư luận và làm cho mọi người mất cảnh giác, họ nói rằng: “Chiến lược này đã kết thúc sứ mệnh, do các “cựu thù” đã thành đối tác toàn diện hay đối tác chiến lược của Việt Nam”(!).
Kích động giáo dân gây rối, giữ người trái pháp luật tại UBND huyện Lộc Hà, Hà Tĩnh
Luận điểm này được tuyên truyền rộng rãi trên các trang mạng xã hội và các phương tiện truyền thông phương Tây, nhất là sau các sự kiện: Việt Nam và Mỹ tuyên bố thiết lập quan hệ đối tác toàn diện (tháng 7-2013) trong chuyến thăm Hoa Kỳ của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang; Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng và Tổng thống Mỹ B. Ô-ba-ma lần lượt đến Hoa Kỳ và Việt Nam trong các chuyến thăm chính thức (tháng 7-2015 và tháng 5-2016). Thêm nữa, Nghị quyết Trung ương 4 (khóa XII) về “Tăng cường xây dựng, chỉnh đốn Đảng…” cũng được người ta che giấu mối liên hệ giữa “diễn biến hòa bình” với “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”, để xuyên tạc rằng: “Hiện nay, Đảng không còn yêu cầu chống diễn biến hòa bình nữa, mà tập trung vào chống “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong cán bộ, đảng viên”(!).

Có thể khẳng định ngay rằng, sự thay đổi thái độ nói trên chỉ là thủ đoạn mới, nhằm thực thi chiến lược “Diễn biến hòa bình” trong bối cảnh mới ở Việt Nam có hiệu quả hơn. Thủ đoạn đó rất tinh vi và vô cùng nguy hiểm, bởi nó sẽ tạo nên sự mơ hồ, mất cảnh giác trong cán bộ, đảng viên và nhân dân ta, nhất là những người không biết tường tận về bản chất, thủ đoạn của chiến lược này. Trên cơ sở đó, họ có thể đạt được mục đích cuối cùng là thủ tiêu chủ nghĩa xã hội, như chính cựu Tổng thống Mỹ R. Ních-xơn tuyên bố trong cuốn sách “1999 - chiến thắng không cần chiến tranh”. Vì thế, trong khi “thực hiện nhất quán đường lối đối ngoại độc lập, tự chủ, hòa bình, hợp tác và phát triển; đa dạng hóa, đa phương hóa trong quan hệ đối ngoại; chủ động và tích cực hội nhập quốc tế; là bạn, là đối tác tin cậy và thành viên có trách nhiệm của cộng đồng quốc tế”1, chúng ta phải thường xuyên đề cao cảnh giác, kiên trì thực hiện phương châm “vừa hợp tác, vừa đấu tranh”, kiên quyết làm thất bại âm mưu, thủ đoạn “diễn biến hòa bình” của các thế lực thù địch.

Cuộc chiến vẫn tiếp diễn

Cuộc chiến chống “diễn biến hòa bình” vẫn còn tiếp tục, bởi các lý do: Trước hết, do mục đích cuối cùng và xuyên suốt mà chiến lược “Diễn biến hòa bình” đặt ra là xóa bỏ hoàn toàn chủ nghĩa xã hội vẫn còn ở phía trước. Nhìn lại quá trình hình thành và hoàn chỉnh chiến lược “Diễn biến hòa bình” có thể thấy: từ khi chỉ là ý tưởng (cuối những năm 40 của thế kỷ XX), đến khi trở thành chiến lược hoàn chỉnh (cuối thập kỷ 80 của thế kỷ XX), “Diễn biến hòa bình” bao giờ cũng là bộ phận quan trọng trong chiến lược toàn cầu phản cách mạng của chủ nghĩa đế quốc, nhằm mục đích xóa bỏ hoàn toàn chủ nghĩa xã hội trên mọi phương diện; dù cho đó chỉ là một hệ tư tưởng, một xu thế phát triển, một phong trào hiện thực, hay là một hình thái kinh tế - xã hội, một hệ thống giá trị đã tồn tại, v.v. Do vậy, một khi chủ nghĩa xã hội còn, dưới hình thức nào, thì chiến lược “Diễn biến hòa bình” chưa vãn hồi sứ mệnh như người ta lòe bịp. Theo đó, cuộc đấu tranh chống “diễn biến hòa bình” của các lực lượng tiến bộ, yêu chuộng hòa bình và chủ nghĩa xã hội vẫn tiếp tục diễn ra, như một tất yếu. Và đương nhiên Việt Nam không phải là ngoại lệ.

Thứ hai, đây là cuộc chiến khó phân biệt chiến tuyến, nhưng diễn ra một cách dai dẳng, rất quyết liệt, trên mọi lĩnh vực của đời sống xã hội. “Diễn biến hòa bình” là sự kế tục thứ chính trị của các thế lực chống cộng, nhưng bằng thủ đoạn phi vũ trang; phản ánh tính chất phức tạp, lâu dài của cuộc đấu tranh giữa giai cấp vô sản và giai cấp tư sản phản động. Sử dụng những cuộc tiến công “ngầm”, “mềm” trên tất cả các lĩnh vực của đời sống xã hội; thông qua các chiêu bài “tự do”, “dân chủ”, “nhân quyền”… kiểu Mỹ, “diễn biến hòa bình” hướng mục tiêu vào xây dựng các nhân tố đối lập với Đảng Cộng sản và các giá trị của chủ nghĩa xã hội ngay trong lòng các nước xã hội chủ nghĩa. Trên cơ sở đó mà thúc đẩy “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ các nước này. Phương châm thực hiện chiến lược “Diễn biến hòa bình” là kết hợp phá từ trong nội bộ với hỗ trợ từ bên ngoài; kết hợp tạo sự chuyển hóa từ bên trong và bên trên với bạo loạn, lật đổ khi có thời cơ, để xóa bỏ chế độ xã hội chủ nghĩa. Vì thế, các thủ đoạn của “diễn biến hòa bình” rất tinh vi, khó thấy, khó phân tuyến, diễn ra dai dẳng, qua nhiều thế hệ. Chính cựu Tổng thống Mỹ R. Ních -xơn, trong cuốn sách của mình, đã khẳng định: “Về lâu dài, chúng ta có thể khuyến khích “diễn biến hòa bình” trong nội bộ các nước xã hội chủ nghĩa, song nhiệm vụ đó không thể hoàn thành trong mấy chục năm mà phải làm trong nhiều thế hệ”. Để triển khai tư tưởng chiến lược đó ở Việt Nam, các thế lực thù địch, phản động nuôi hy vọng dùng “cộng sản con lật cộng sản cha”. Vì thế, đây là cuộc chiến không hồi kết, một khi Việt Nam vẫn kiên định con đường xã hội chủ nghĩa.

Thứ ba, Việt Nam vẫn đang là một trọng điểm chống phá bằng chiến lược “Diễn biến hòa bình” của các thế lực thù địch, phản động. Là quốc gia đang tiến hành công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội, với vị trí địa chiến lược ở Đông Nam Á và châu Á - Thái Bình Dương, Việt Nam luôn được các thế lực thù địch coi là một trọng điểm chống phá bằng chiến lược “Diễn biến hòa bình”. H. Kít-xinh-giơ, nguyên Ngoại trưởng, Cố vấn an ninh của Tổng thống Mỹ, từng nói: “Những người cộng sản Việt Nam đã thắng trong chiến tranh, nhưng họ sẽ thua trong hòa bình. Trước đây, cộng sản dùng súng để đuổi người Mỹ ra khỏi Sài Gòn, ngày nay người Mỹ sẽ dùng đô-la để đuổi cộng sản ra khỏi Sài Gòn”2. Ngay trong Tuyên bố bình thường hóa quan hệ với Việt Nam (11-7-1995), Tổng thống Mỹ B. Clin-tơn cũng không giấu ý đồ chuyển hóa chế độ chính trị ở Việt Nam, khi nói: “Tôi tin rằng việc bình thường hóa và tăng cường các cuộc tiếp xúc giữa người Mỹ và người Việt Nam sẽ thúc đẩy sự nghiệp tự do ở Việt Nam, như đã từng diễn ra ở Đông Âu và Liên Xô trước đây”. Còn phát biểu tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia, nhân chuyến thăm Việt Nam, Tổng thống Mỹ B. Ô-ba-ma không quên “gợi ý” Việt Nam thực hiện các vấn đề về nhân quyền, như: “tự do ngôn luận”, “tự do lập hội”, “tự do biểu tình”,... theo chuẩn mực Mỹ - những thứ mà các thế lực thù địch vẫn dùng trong chiến lược “Diễn biến hòa bình” để chống phá Việt Nam.

Cũng phải thấy rằng, sự phát triển các quan hệ hợp tác bình đẳng, cùng có lợi với nhiều nước (không phân biệt chế độ chính trị) và nhiều tổ chức quốc tế đã tạo thuận lợi cho sự phát triển của Việt Nam những năm qua. Tuy nhiên, với tính chất hai mặt của chính quyền một số nước phương Tây, nên trong thực tế vẫn tồn tại những âm mưu, hoạt động lợi dụng sự phát triển các quan hệ hợp tác để thực hiện chiến lược “Diễn biến hòa bình” chống Việt Nam.
Nổi bật là sự hỗ trợ (với mức độ, hình thức khác nhau) của chính quyền một số nước đối với những cá nhân, tổ chức thù địch với Việt Nam3, để gia tăng các hoạt động chống phá. Họ vẫn lợi dụng các vấn đề “dân chủ”, “nhân quyền”, “tự do ngôn luận”, “tự do tôn giáo”,… theo chuẩn mực Mỹ để vu khống Việt Nam vi phạm dân chủ, nhân quyền; lấy đó làm động lực hỗ trợ về mặt chính trị, tinh thần cho các thế lực chống phá ở trong nước. Bất chấp sự phát triển các quan hệ hợp tác ở tầm “đối tác toàn diện” hay “đối tác chiến lược”, số người cực đoan tại Mỹ, Liên minh châu Âu (EU); các cơ quan, tổ chức, như: Bộ Ngoại giao, Ủy ban Tự do tôn giáo quốc tế Mỹ, Nghị viện châu Âu, Tổ chức theo dõi Nhân quyền (HRW),… vẫn tổ chức nhiều cuộc điều trần, hội thảo, họp báo, ra tuyên bố, ban hành các nghị quyết xuyên tạc, bóp méo tình hình nhân quyền ở Việt Nam. Hằng năm, Bộ Ngoại giao Mỹ vẫn tung ra các báo cáo nhân quyền toàn cầu, gần đây nhất là tháng 4-2016, trong đó tiếp tục xuyên tạc tình hình thực hiện quyền con người ở Việt Nam. Một số nghị sĩ trong Hạ viện Mỹ, như: A. Lâu-en-tan, L. San-chét, F. Vôn-phơ, T. X-mít, E. Roi-se,… vẫn thường xuyên đưa ra ý kiến, hay tạo điều kiện để người khác vu khống, xuyên tạc tình hình nhân quyền ở Việt Nam; hoặc thúc đẩy thông qua các Dự luật nhân quyền cho Việt Nam; vận động để Quốc hội Mỹ đưa Việt Nam trở lại “Danh sách các nước cần đặc biệt quan tâm về tự do tôn giáo (CPC)”. Ngày 08-12-2016, tại hội thảo nhân Ngày Quốc tế nhân quyền, do Ủy ban nhân quyền Tom Lantos (thuộc Hạ viện Mỹ) tổ chức, nghị sĩ A. Lâu-en-tan đã xuyên tạc mục đích Quốc hội Việt Nam thông qua Luật Tín ngưỡng, Tôn giáo; xem đó là sự “gia tăng đàn áp tôn giáo”, “siết chặt quyền tự do tôn giáo của hàng triệu người dân”, rồi lặp lại luận điệu “nhà cầm quyền Việt Nam giam giữ hàng trăm tù nhân lương tâm, v.v.”(!). Tổ chức RSF có trụ sở chính ở Pháp, hằng năm cũng tự cho mình quyền phán xét tình hình tự do báo chí ở các nước. Trong bản Phúc trình năm 2016 (công bố ngày 20-4-2016), RSF tiếp tục xuyên tạc tình hình ở Việt Nam, khi cho rằng: “các blogger và nhà báo công dân, những nguồn thông tin độc lập tại Việt Nam, là đối tượng của một chủ trương đàn áp rất khắc nghiệt”(!). Đầu năm nay, Freedom House có trụ sở tại Mỹ cũng tiếp tục xếp Việt Nam vào danh sách “Các quốc gia không có tự do”(!) trong bản Báo cáo xếp hạng tự do toàn cầu năm 2017.

Được sự hậu thuẫn, móc nối của các thế lực thù địch ở nước ngoài, một số phần tử phản động, cơ hội, thoái hóa, biến chất ở trong nước cũng không ngừng các hoạt động chống phá. Chúng ra sức phủ nhận bản chất khoa học và cách mạng của chủ nghĩa Mác – Lê-nin, chứng minh “sự du nhập chủ nghĩa Mác – Lê-nin vào Việt Nam là sai lầm”; tách rời và đối lập tư tưởng Hồ Chí Minh với chủ nghĩa Mác – Lê-nin; cố tình cho rằng “con đường Bác Hồ chọn không phải là chủ nghĩa xã hội”(!). Để xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng, chúng phủ nhận những thành tựu của cách mạng Việt Nam do Đảng lãnh đạo; đòi bỏ Điều 4 Hiến pháp năm 2013, kêu gọi thực hiện “chế độ đa đảng”. Chúng đẩy mạnh hoạt động xuyên tạc lịch sử, nhằm đổi trắng thay đen, gây lẫn lộn giữa người có công và kẻ có tội, giữa người cách mạng và kẻ phản cách mạng. Lợi dụng những vấn đề nhạy cảm, như: chủ quyền trên Biển Đông, sự cố môi trường 04 tỉnh miền Trung do Công ty Formosa gây ra, những vấn đề liên quan đến sinh hoạt tôn giáo, dân tộc, dân chủ ở một vài địa phương, chúng kích động nhân dân biểu tình, gây rối, phá hoại đường lối đối ngoại của Đảng và Nhà nước, phá hoại sự ổn định chính trị của đất nước, tạo dựng các “nguyên cớ” để khi có thời cơ thì tiến hành bạo loạn, cướp chính quyền. Trong lĩnh vực quốc phòng, an ninh, chúng ra sức hô hào “phi chính trị” hóa quân đội và công an; đòi các lực lượng này chỉ bảo vệ đất nước và nhân dân, chứ không bảo vệ Đảng (!).

Tất cả thực tiễn đó cho thấy: các thế lực thù địch không từ bỏ thực hiện “diễn biến hòa bình” với nước ta; và cuộc chiến, theo đó, vẫn tiếp diễn.

Giải pháp giành chiến thắng

Chống “diễn biến hòa bình” là cuộc đấu tranh giai cấp và đấu tranh dân tộc trong bối cảnh mới, nhằm thực hiện thắng lợi mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội. Mục tiêu của “diễn biến hòa bình” là rất thâm độc, nhưng có đạt được hay không lại phụ thuộc vào chính chúng ta. V.I. Lê-nin từng căn dặn: “Không ai có thể tiêu diệt được chúng ta, ngoài những sai lầm của bản thân chúng ta”4. Vì thế, để giành thắng lợi trong cuộc chiến này, chúng ta cần xây dựng nội bộ mình thật sự vững mạnh. Theo đó, phải phát huy được sức mạnh của toàn dân tộc, đẩy mạnh toàn diện, đồng bộ công cuộc đổi mới, hoàn thành thắng lợi các mục tiêu và phương hướng cơ bản mà Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội (Bổ sung, phát triển năm 2011) của Đảng đề ra. Trong khi phấn đấu thực hiện tốt 06 nhiệm vụ trọng tâm mà Nghị quyết Đại hội XII xác định, cần coi trọng tiến hành một số giải pháp chủ yếu sau:

Một là, tăng cường giáo dục, nâng cao nhận thức trong cán bộ, đảng viên và các tầng lớp nhân dân về bản chất, mục đích, các thủ đoạn của chiến lược “Diễn biến hòa bình”; về mối quan hệ chặt chẽ giữa “diễn biến hòa bình” và “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”, để mọi người chủ động rèn luyện, nâng cao cảnh giác, không mơ hồ, mắc mưu những thủ đoạn chống phá của các thế lực thù địch.

Hai là, thực hiện nghiêm túc Nghị quyết Trung ương 4 (khóa XII) về “Tăng cường xây dựng, chỉnh đốn Đảng; ngăn chặn, đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ”. Đây là giải pháp có tính quyết định để vô hiệu hóa sự tác động của “diễn biến hòa bình”; bởi mục tiêu hướng tới của chiến lược này là thúc đẩy “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ Đảng, qua đó hòng dùng chính bàn tay chúng ta để xóa bỏ chế độ chính trị của chúng ta.

Ba là, kết hợp chặt chẽ giữa chủ động ngăn chặn, phòng ngừa từ xa, với chủ động tiến công từ trong “trứng nước”, từ nơi xuất phát các âm mưu, thủ đoạn “diễn biến hòa bình” của các thế lực thù địch, phản động trên tất cả các lĩnh vực của đời sống xã hội; không để chúng nhen nhóm gây dựng “ngọn cờ”, hình thành các tổ chức đối lập. Để thực hiện được, phải dựa vào “tai, mắt” của nhân dân. Muốn vậy, cấp ủy và chính quyền các cấp phải hết sức chăm lo các vấn đề an sinh xã hội, phát huy quyền làm chủ của nhân dân; kịp thời giải tỏa những bức xúc của dân trong quan hệ với chính quyền. Trên cơ sở đó để xây dựng “thế trận lòng dân” vững chắc, vô hiệu hóa mọi mưu đồ, thủ đoạn “diễn biến hòa bình” của các thế lực thù địch.

Tiến hành đồng bộ các giải pháp xây dựng và bảo vệ đất nước, kết hợp “xây” và “chống” trên mọi lĩnh vực; lấy xây dựng nội bộ trong sạch, vững mạnh là cốt lõi, phải là liệu pháp căn bản để giành chiến thắng trong cuộc chiến chống “diễn biến hòa bình”.


NGUYỄN NGỌC HỒI (Tạp chí Quốc phòng Toàn dân)
Ngày 13-4-2017
______________

1 - ĐCSVN - Văn kiện Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XII, Văn phòng Trung ương Đảng, H. 2016, tr. 153.
2 - Ban Tư tưởng-Văn hóa Trung ương - Nhận dạng các quan điểm sai trái, thù địch, H. 2005, tr. 60-61.
3 - Tiêu biểu như: ở trong nước có Khối 8406; ở Mỹ có Đảng Việt Tân, Quỹ Người Thượng (MFI), Ủy ban Cứu trợ Thuyền nhân (BPSOS), Liên minh dân chủ Việt Nam, Nhà Tự do (Freedom House),…; ở Ba Lan có Ủy ban bảo vệ người lao động Việt Nam; ở Pháp có Tổ chức Phóng viên không biên giới (RSF); Liên minh bài trừ nô lệ mới ở Á châu (CAMSA) gồm các thành viên: BPSOS (tại Hoa Kỳ), Hiệp hội Nhân quyền quốc tế (tại Đức), Liên hội người Việt Ca-na-da (tại Ca-na-da), v.v.
4 - V.I. Lê-nin - Toàn tập, Tập 42, Nxb Tiến bộ, M. 1979, tr. 311.

SO SÁNH HAI LOẠI BIỂU TÌNH

(Biểu tình ôn hòa và biểu tình gây rối ANTT)
Thông tin chính thức, bắt đầu từ ngày 24/4/2017 người dân các huyện: Nghi Xuân, Hồng Lĩnh, Hưng Nguyên, Tp.Vinh ( Nghệ An, Hà Tĩnh) được giảm 100% vé qua trạm BOT Cầu Bến Thủy. Đây là kết quả của cuộc đấu tranh bằng biểu tình ôn hòa thực sự, với tinh thần xây dựng được thể hiện một cách triệt để và văn minh của bà con vùng này, bằng cách dùng tiền lẻ mua vé qua trạm, ô tô căng biểu ngữ nối đuôi nhau thành hàng dài có trật tự từ từ qua trạm.v.v. Ngược lại, những giáo dân cũng ở hai tỉnh này dưới sự dẫn dắt của các chủ chăn phản động đã liên tục biểu tình và cũng tự nhận là "ôn hòa, bất bạo động" nhưng tấn công cảnh sát, chặn đường quốc lộ, phất cờ vàng 3 sọc đỏ, bao vây chiếm trụ sở UBND.v.v. núp dưới danh nghĩa "vì môi trường", "vì nhân dân" nhưng luôn thất bại, thậm chí nhận lại sự phẫn nổ của người dân trong cả nước. Ngày 6/4/2017, hơn 350 cựu chiến binh huyện Quỳnh Lưu Nghệ An đã xung phong ra quân, quyết chặn đứng mưu đồ gây rối của những đối tượng trên. Họ cho rằng hành động dùng cờ vàng đi biểu tình là một tuyên ngôn xác thực tư tưởng phục quốc của tàn dư chế độ cũ, tình nguyện bán nước cho đế quốc một lần nữa của Thiên chúa giáo. Các chủ chăn ở giáo phận Vinh rõ ràng đã bộc lộ ý đồ "thánh chiến" nội ứng cho thây ma VNCH phục hưng trở lại chứ chẳng vì môi trường hay ngư dân nào cả. Qua đây, chúng ta cũng thấy chính quyền luôn lắng nghe, giải quyết thỏa đáng nhu cầu, nguyện vọng của người dân trên tinh thần xây dựng, văn minh và thượng tôn pháp luật, còn những thế lực tiếm danh "nhân dân" để gây mất ổn định chính trị sẽ bị dư luận lên án, chuốc lấy thất bại thảm hại và sẽ bị trừng trị thích đáng.

Ngày 14-4-2017
SH


Thứ Ba, 11 tháng 4, 2017

VỀ NHỮNG HÀNH ĐỘNG VI PHẠM CẢ PHÁP LUẬT LẪN GIÁO LUẬT

(Biểu tình gây rối dưới sự "dắt mũi" của một số linh mục)
Có lẽ nhận thấy biểu tình trong các cuộc Cách mạng màu có hiệu quả trong việc lật đổ thể chế ở Đông Âu và Trung Đông nên liên tục trong thời gian qua các nhóm chống đối luôn kiếm cớ kích động người dân ở ta biểu tình. Khi các cuộc biểu tình chống Trung Quốc hồi trước diễn ra, trong một bài tôi đã viết như thế này:
“Còn để thỏa lòng “yêu nước” của nhiều vị, tôi thiết tha đề nghị nhà nước thành lập một Mặt trận chống Tàu, suy tôn tướng Vĩnh làm tư lệnh, ông Đằng làm chính ủy, ông Huệ Chi, người từng phát hiện ra điều thâm sâu cả thế giới không ai biết: Einstein học trò của Lão Tử, sẽ làm quân sư chắc chắn sẽ giỏi hơn Gia Cát Lượng nhiều; ông Chu Hảo, Quang A sẽ phụ trách quân giới. Ngày xưa ông Trần Đại Nghĩa mới là kỹ sư còn chế tạo được vũ khí làm Pháp khiếp vía, các ông này là GS, TS chắc phải làm được vũ khí hùng mạnh hơn nhiều. Để mặt trận tươi mát cho Minh Hằng, Thục Vy, Phương Uyên,… làm những nữ ủy viên, phụ trách việc gào thét cho quân địch ù tai mà chết. Mặt trận sẽ tụ tập con, cháu, chắt, chít của các vị, cùng các chiến sĩ “dân chủ” cả ở trong nước lẫn hải ngoại v.v… Trận đầu sẽ giành lại Hoàng Sa. Sau đó sẽ thừa thắng chiếm luôn TQ cho gọn. Rồi tiện thể chiếm luôn Nga Xô để biên giới ta giáp các nước dân chủ Tây Âu văn minh. Thế là không còn phải lo gì nữa”.
Kỳ lạ ở chỗ người ta không nhận ra những cuộc biểu tình chỉ mang đến sự hỗn loạn và chết chóc, nội chiến ở Trung Đông đang diễn ra trong chính những ngày hôm nay như những tấm gương tầy liếp người ta cũng không nhìn thấy. Vì vậy mà các cuộc biểu tình quấy rối vẫn cứ xảy ra.
Vụ gây rối của giáo dân Song Ngọc, Quỳnh Lưu dưới sự chỉ đạo của linh mục Nguyễn Đình Thục diễn ra chưa lâu, tiếp theo linh mục Nguyễn Văn Lý mới ra tù lại lên mạng kêu gọi "toàn thể Quốc Dân Việt biểu tình". Và gần đây nhất giáo dân ở Hà Tĩnh lại bị mấy ông linh mục “dắt mũi” đi làm loạn, còn chiếm được cả  trụ sở UBND huyện Lộc Hà, v.v…
Mấy người có đạo thường tự hào mình được Chúa che chở, dạy dỗ, soi sáng, vậy chúng  ta thử xem trong Kinh thánh, Chúa có dạy họ đi biểu tình chống chính quyền, gây bạo loạn như vậy không?
***
Đạo Thiên chúa ở VN đa phần là Công giáo theo Giáo hội Công giáo Rôma. Các văn kiện tiếng Việt của Giáo hội, của Ban Tôn giáo Chính phủ đều dùng chữ "Công giáo". Công giáo lại thuộc Ki-tô giáo, thờ Thiên Chúa Ba Ngôi, trong đó Chúa Giêsu là ngôi Chúa Con, chính là người sáng lập ra Kitô giáo.
Giêsu là người Do Thái. Cuộc đời cũng như lời dạy của Chúa Giêsu được ghi chép thành Kinh Tân Ước.
Giêsu cùng các môn đồ lên thành Jerusalem vào dịp Lễ Vượt Qua (Passover), vào Đền thờ Jerusalem, đã bị bắt giữ theo lệnh của Toà Công luận (Sanhedrin) bởi viên Thượng tế  Caiaphas, với sự chỉ điểm cho lính La Mã nhận diện Giêsu bằng cái hôn của Judas, một môn đồ đã bội phản.
Theo Kinh Tân ước, sứ mệnh của Chúa Giêsu là đi giao giảng về tình yêu thương nên đã thu hút được rất nhiều người tụ họp. Giới lãnh đạo Do Thái giáo đã bất đồng với Giêsu, đã cáo buộc Giêsu tội phạm thượng và giao ông cho các quan chức Đế quốc La Mã để xin y án tử hình. Tổng đốc Philatô đã miễn cưỡng ra lệnh đóng đinh Giêsu trên thập giá.
Vì vậy mà dẫn đến một nghịch lý lớn cho đến tận ngày nay. Chúa Giêsu là người Do thái, Kitô giáo (tin và thờ Chúa Giêsu) hiện là tôn giáo lớn nhất thế giới với 2,4 tỉ tín hữu trên khắp thế giới, chiếm khoảng 33% dân số thế giới (năm 2015). Người ta tin vào sự giáo huấn, sự chết trên thập tự giá và sự sống lại của Chúa Giêsu Kitô như được ghi trong Kinh Tân Ước. Người Kitô giáo tin rằng Giêsu là Con của Thiên Chúa và là Đấng Cứu Thế của người Do Thái như đã được tiên báo trong Kinh Cựu Ước. Nhưng chính hầu hết người Do Thái lại phủ nhận Chúa Giêsu. Họ không tin một Đấng Cứu Thế xuất thân tầm thường, con một ông thợ mộc, sinh ra trong một máng cỏ như Chúa Giêsu, vì vậy mà đến nay họ vẫn đang đợi Đấng Cứu Thế của họ, và đạo họ theo vẫn là đạo gốc, chính là đạo Do thái.
Vậy trong Kinh Tân ước có cái gì để hàng tỷ người trong các dân tộc khác nhau trên khắp thế giới chịu tin Chúa Giêsu? Có lẽ nào Chúa lại có những lời dạy để hôm nay những ông linh mục dựa vào kích động người dân Hà Tĩnh làm loạn?
Không gì tiện và thú vị bằng việc tìm hiểu kinh sách qua phim ảnh. Chúng ta hãy xem lại bộ phim Ben-Hur (1959), một bộ phim kinh điển, bất hủ, vĩ đại, đã được đề cử tới 12 giải Oscar và đã đoạt kỷ lục 11 giải này. Đa phần người ta nhớ bộ phim này có cuộc đua xe do ngựa kéo đã trở thành một trong các cảnh nổi tiếng nhất của điện ảnh. Còn những người thiên về tư tưởng sẽ thấy bộ phim có những nội dung rất sâu sắc về cuộc đời Chúa Giêsu qua những câu đối thoại đầy ý nghĩa của các nhân vật.
Như thấy Ben – Hur (nhân vật chính) nuôi ý định trả thù quân La Mã, những người đã bức hại chính anh, bức hại mẹ và em gái anh, Esther (người yêu) đã khuyên răn:
“Bậc thầy trẻ tuổi” mà Esther nhắc tới chính là Chúa Giêsu.
     

Như vậy lời dạy của Chúa Giêsu chính là lòng thương yêu, là tha thứ, là xóa bỏ hận thù, có đâu như một số người mang danh linh mục ở VN đã và đang kích động sự bạo loạn.
Và rồi khi chứng kiến Chúa Giêsu bị đóng đinh và chết trên thập giá, đến lượt Ben-Hur nói với Esther sự “giác ngộ” của chính mình:
         Vậy tại sao những người mang danh linh mục, những người "được Chúa chọn" đi giảng dạy lời Chúa lại làm ngược lại. Hay họ nghĩ việc Chúa Giê su bị đóng đinh đã chịu tội thay cho họ như đoạn đối thoại của Ben-Hur với một vị trưởng lão thì họ có thể tùy tiện phạm tội:
          Vì vậy những kẻ mang danh linh mục đã và đang kích động giáo dân bạo loạn không chỉ phạm pháp mà còn phản Chúa, với họ không chỉ chính quyền cần thực thi pháp luật mà Giáo hội cũng cần phải thực thi nghiêm  minh giáo luật!
          

          10-4-2017
          ĐÔNG LA

Thứ Hai, 10 tháng 4, 2017

HÃY NGHE LỜI MỘT LÃO THÀNH VNCH NÓI VỀ CỜ VÀNG 3 SỌC ĐỎ

(GS. Trần Chung Ngọc)
Hôm qua, ngày 09/4/2017 trên mạng xã hội rất nhiều bài viết phản đối về việc một số giáo dân xã Kỳ Hà, thị xã Kỳ Anh, Hà Tĩnh tụ tập gây rối trật tự trước cổng nhà ông chủ tịch xã để khiếu kiện việc chính quyền xã Kỳ Hà (thị xã Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh) tiến hành nạo vét khu vực thuộc đất làm muối, phục vụ một dự án của địa phương. Ban Dự án đã đứng ra đền bù cho người dân (chủ yếu là giáo dân), nhưng một số hộ cho rằng việc đền bù trên chưa thỏa đáng. Ngoài việc họ tụ tập đông người trái pháp luật mà còn có hành vi trưng cờ vàng 3 sọc đỏ của chế độ Việt Nam cộng hòa trước đây, gây bức xúc cho quần chúng nhân dân trong vùng nói riêng và cả nước nói chung. Dư luận đang bừng bừng phẫn nộ mong muốn các cơ quan chức năng địa phương phải khẩn trương đưa những kẻ cầm đầu chủ mưu và những người thực hiện hành vi trên ra xử lý nghiêm minh trước pháp luật, để tránh tạo tiền lệ xấu càng ngày càng có dấu hiệu gia tăng, mang tính chất thách thức chính quyền, coi thường kỷ cương phép nước. Bước đầu đi khiếu kiện đông người chỉ là những khẩu hiệu phản cảm, dần dần lấn tới là cờ Thiên chúa giáo và cuối cùng là cờ của chế độ bán nước đã thảm bại hơn 40 năm qua.

Nhân đây tôi cũng xin đăng lại nguyên bài viết của Giáo sư Trần Chung Ngọc, một lão thành của chế độ VNCH phân tích về vấn đề cờ vàng 3 sọc đỏ để các bạn thấy người trong cuộc (VNCH) nghĩ gì về vấn đề này:
***

Đây là lá cờ mà tôi đã từng phục vụ dưới nó trong hơn hai thập niên: 8 năm rưỡi trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, và nhiều năm trong ngành giáo dục ở miền Nam. Cho nên tôi không chê nó, không ghét nó, và vẫn thường nói, những kẻ nào gọi cờ đó là “cờ ba que” là những kẻ vô giáo dục. Điều này cũng áp dụng cho những kẻ nào gọi lá cờ đỏ sao vàng là “lá cờ máu”. Tại sao? Bởi vì dưới những lá cờ đó đã không biết có bao nhiêu người yêu nước, vì lý tưởng này hay lý tưởng nọ, hi sinh dưới những lá cờ đó. Chỉ có những kẻ vô giáo dục mới dùng những từ hạ cấp để gọi những lá cờ đã đi vào lịch sử Việt Nam trong thời cận đại.

Vì có những ràng buộc cá nhân đối với lá cờ vàng ba sọc đỏ, cho nên tuy rằng ngày nay nó không còn ý nghĩa của một quốc kỳ, tôi vẫn giữ nó như là một kỷ vật trong đời. Do đó nơi bàn làm việc của tôi trong mấy chục năm nay thường có treo một lá cờ vàng ba sọc đỏ nho nhỏ như trong bức hình dưới đây, lẽ dĩ nhiên đây chỉ là kỷ niệm cá nhân.

Nhưng ngày nay bảo tôi cầm lá cờ đó đi chống Cộng dưới bất cứ hình thức nào: chống đối những chính khách từ Việt Nam qua, biểu tình chống Vietweekly hay Người Việt “thân Cộng”, tranh đấu để được công nhận là lá cờ chính thức của Việt Nam, tranh đấu để được treo ở vài nơi công cộng, vài trường học, hay cả bắt tôi phải chào nó coi như nó là quốc kỳ v..v.., thì đối với tôi là một sự sỉ nhục. Sỉ nhục vì đó là những hành động của những kẻ “không biết ngượng”, sỉ nhục vì đã hạ thấp tư cách công dân Mỹ gốc Việt của những người đang sống trong một nước tự do dân chủ, sỉ nhục vì nó trái với sự hiểu biết thông thường, sỉ nhục vì làm cho cả cộng đồng người Việt di cư mang tiếng là những kẻ có những hành động côn đồ, bất chấp luật pháp v..v… Vì vậy tôi thắc mắc là những hành động vô lối trên đã mang lại cho cộng đồng người Việt di cư cái gì, sự vinh danh hay sự nhục nhã.

Chẳng ai có thể phủ nhận lá cờ vàng ba sọc đỏ, một thời đã là biểu tượng của các chế độ quốc gia, từ 1948 đến 1954 dưới quyền Pháp, và từ 1954 đến 1975 trên thực tế dưới quyền Mỹ, nhưng dù sao cũng là một biểu tượng mà mấy chục triệu người dân sống dưới nó, và cũng có biết bao chiến sĩ hi sinh vì nó. Nhưng sau 1975 thì biểu tượng đó đã đi vào dĩ vãng của lịch sử, không còn là “quốc kỳ” mà cũng chẳng phải là biểu tượng của “di sản và tự do” [symbol of heritage and freedom] của người Việt miền Nam.

Nó không còn là “quốc kỳ” vì “quốc kỳ” là biểu tượng của một quốc gia có chủ quyền, có một lãnh thổ riêng biệt. Những người dân trong một quốc gia thì có cùng một căn cước, và thường có cùng một nguồn gốc, và theo nghĩa lịch sử, có cùng tổ tiên và các hậu duệ. Một quốc gia trải dài qua nhiều thế hệ và gồm cả những người đã quá cố. Một quốc gia thường được cả thế giới công nhận là một thực thể có căn cước riêng trong cộng đồng thế giới. Cộng đồng người Việt di cư đầy chia rẽ không hội đủ bất cứ một điều kiện nào như trên cho nên không phải là một quốc gia và tất nhiên không thể có quốc kỳ. Do đó, thực chất lá cờ vàng chỉ còn là “vang bóng một thời” của những người cố bám vào quá khứ mà không nhìn thấy hiện thực.

Những nhóm người chống Cộng cực đoan không hiểu được như vậy cho nên đã lạm dụng lá cờ vàng ba sọc đỏ trong những hành động vô lối, thiếu hiểu biết. Đọc dư luận về đám người không có đầu óc này trên báo Mỹ và trên Internet tôi thật sự lấy làm xấu hổ lây. Lá cờ vàng ba sọc đỏ đã trở thành biểu tượng của những đám người chống Cộng bất kể lý lẽ, những đám người giống như những băng đảng, không đại diện cho bất cứ ai, khoan nói là đại diện cho hơn 2 triệu người Việt di cư. Họ mang lá cờ đã cuốn gói chạy dài trong năm 1975 ra phô trương làm “quốc kỳ” mà chẳng hiểu thế nào là quốc với kỳ, đi đến tình trạng trong một số buổi lễ, công hay tư, tôn giáo hay dân gian, cũng đều có chào “quốc kỳ” và hát “quốc ca”. Họ cho rằng tất cả những người đứng lên chào cờ cũng phải cho đó là “quốc kỳ”, nghe bài “Tiếng Gọi Thanh Niên” của Lưu Hữu Phước cũng phải cho đó là “quốc ca”, mà không hiểu rằng khi xưa người dân đi xem chiếu bóng nghe bài “Nhân dân Việt Nam biết ơn Ngô Tổng Thống, Ngô Tổng Thống, Ngô Tổng Thống muôn năm” cũng chẳng có mấy người “biết ơn Ngô Tổng Thống” và cũng chẳng có mấy người muốn cho “Ngô Tổng Thống muôn năm”.

Với hơn một triệu quân, cộng với hơn nửa triệu quân Mỹ, cộng với ưu thế tuyệt đối về quân sự, mà phải chạy dài trước đoàn quân mà bây giờ họ lên tiếng mạ lỵ, cho là đói rách, vô học, thế mà không lấy thế làm nhục, ngày nay còn mang nó ra làm biểu tượng tranh đấu cho tự do, dân chủ bằng những hành động hung hăng vô lối, phá phách, đe dọa, phi tự do, phi dân chủ. Họ mơ tưởng rằng tất cả người Việt di cư đều đồng ý với những hành động ấu trĩ, côn đồ của họ mà không biết rằng tuyệt đại đa số người Việt di cư coi những chuyện chống Cộng ruồi bu như vậy thật là đáng khinh, làm muối mặt cả cộng đồng. Họ còn vác nó đi diễn hành rất hào hùng trong những bộ quân phục đeo đầy huy chương hào nhoáng mà không biết ngượng vì không hề nghĩ rằng như vậy chỉ làm trò cười cho thiên hạ, chỉ khơi lại cho những người hiểu biết cảnh tướng chạy trước, quân chạy sau, chà đạp lên dân chúng, cướp đường mà chạy, cho nên chỉ có 55 ngày mà quân đội miền Nam tan rã, vứt đầy xa lộ quân phục, quân dụng và súng ống. [Có thể xem những hình ảnh này trên trang nhà sachhiem.net] Vậy thì hào hùng ở chỗ nào, vinh quang ở chỗ nào. Thế mà người ta vẫn cứ huênh hoang tổ chức nọ kia để “vinh danh chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa”. Thật là quá đau lòng đi, nhưng những cảnh tượng chống Cộng bát nháo, phô trương lực lượng một cách lố bịch đã làm cho nhiều người Việt di cư phải hổ thẹn trước người ngoại quốc.

Người Việt di cư đã bỏ phiếu bằng những hành động cụ thể. Có bao nhiêu người trí thức có tư cách tham gia những nhóm người hung hăng chống Cộng? Hô hào, cổ võ tẩy chay nhạc Trịnh Công Sơn, cho cả một em bé đứng ngoài đường vác bảng đề “Người Việt tỵ nạn không chấp nhận ca nhạc Trịnh Công Sơn” nhưng số người đi nghe nhạc Trịnh Công Sơn lại hơn gấp đôi số người đi biểu tình chống. Thái độ của người Việt tỵ nạn đã rõ ràng. Hàng năm có mấy trăm ngàn người về thăm quê hương, gửi cả tỷ đô-la về cho thân nhân, làm giầu nuôi dưỡng chế độ [sic], theo như luận điệu ấu trĩ của một số người. Thế mà vẫn không chịu nhìn vào thực tế, vẫn hung hăng con bọ xít vinh danh lá cờ vàng.

Một chuyện chống Cộng để vinh danh lá cờ vàng đã xẩy ra ở đại học Nam Cali, USC. USC treo cờ của tất cả các quốc gia có sinh viên học ở USC, và Việt Nam có hơn 20 sinh viên học ở đó, do đó nhà trường treo cờ đỏ sao vàng của Việt Nam song song với cờ của các nước khác có sinh viên học ở đó. Phát ngôn viên của Đại học nói: “Đại học treo những cờ của các quốc gia trên thế giới có sinh viên đến USC học. Những lá cờ này tượng trưng cho các quốc gia đã được Liên Hiệp Quốc và Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ công nhận” [The university displays the flags of nations from which our international students come to attend USC, These flags represent nations recognized by the United Nations and the U.S. Department of State."] Những người chống Cộng cực đoan đòi hạ cờ đó xuống để treo cờ vàng ba sọc đỏ với lý luận là có 1000 sinh viên Mỹ gốc Việt không chấp nhận lá cờ đỏ sao vàng là lá cờ đại diện cho quốc gia của họ. Nhưng lá cờ vàng ba sọc đỏ tượng trưng cho quốc gia nào, có được Liên Hiệp Quốc và Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ công nhận là cờ của một quốc gia không?. 1000 sinh viên học ở USC với tư cách là công dân của quốc gia nào. Nếu là công dân Mỹ, dù là gốc Việt, thì lá cờ tượng trưng cho quốc gia của họ là lá cờ Mỹ, không phải là lá cờ vàng ba sọc đỏ. Còn nếu với tư cách là sinh viên Việt Nam, quốc tịch Việt Nam, thì lá cờ đại diện cho họ phải là lá cờ đỏ sao vàng. Vấn đề rất đơn giản như vậy mà không chịu hiểu, cứ hung hăng làm càn để cho người ngoại quốc chê cười. Mà không chỉ là chê cười mà họ còn mắng vào mặt những người đã có những hành động ngu xuẩn này ngay trên nước Mỹ, vi phạm luật pháp Mỹ, như chúng ta thấy trong vài tài liệu sau đây,
Chúng ta có cảm thấy xấu hổ không khi đọc những dòng chữ này trên tờ OCregister.com:
“Bạn có biết không. Ngu xuẩn là chính danh. Pháp và sau đó 1à Mỹ đã huấn luyện những người ngu dốt để phục vụ cho chúng. Công việc của họ là đánh hơi ra những kẻ nào chống chủ của họ, cộng sản hay không. Họ gọi bất cứ người nào chống lại sự thống trị của ngoại bang là “cộng sản” và cầm tù và giết người đó đi. Đó là tại sao họ không được sự ủng hộ của dân chúng. Đó là tại sao khi Mỹ tháo chạy thì họ cũng phải tháo chạy. Chế độ Saigon không có ngay cả sự ủng hộ của binh sĩ của mình, đó là tại sao mà chỉ có trong vòng 55 ngày mà quân đội miền Bắc có thể kiểm soát hoàn toàn Nam Việt Nam trong chiến dịch Hồ Chí Minh năm 1975. Một điều mà cái guồng máy chiến tranh lớn nhất trên thế giới không thể làm nổi dù rằng đã giết cả triệu người, thả 8 triệu tấn bom và trải 70 triệu lít chất khai quang màu cam.
Cho đến ngày nay, suốt cuộc đời của họ dính cứng vào cái trạng thái tâm lý đó. Họ nghĩ rằng nếu họ cứ kiên trì hô to những khẩu hiệu trống rỗng thì họ sẽ được sự ủng hộ để họ đi hiếp đáp những người khác ở trên đất Mỹ này, và lạ lùng thay họ đã thành công. Điều này chứng tỏ một điều. Còn rất nhiều người ngu trên đất Mỹ.
Những người biểu tình chống đối có biết rằng trong thế giới ngày nay mà lên án một người nào là cộng sản thì thật là ngu xuẩn không? Nó đã quá lỗi thời và chứng tỏ là các người thiếu giáo dục.
1000 sinh viên Mỹ gốc Việt học ở USC đúng khi nói rằng lá cờ đỏ sao vàng không đại diện cho họ. Đó là vì lá cờ ba màu đỏ, trắng, và xanh (cờ Mỹ) đã đại diện cho họ ở mọi cơ sở liên bang, tiểu bang, quận, và các công sự trong thị trấn.
Các người không có quyền bảo USC hay bất cứ ai về vấn đề lá cờ nào mà họ muốn treo. Đó không phải là một đặc quyền mà là quyền đã tranh đấu để có được. Nếu những người chống đối muốn lá cờ cũ của Nam Việt Nam được treo thì các người phải ở lại trong nước và chiến đấu [nếu thắng thì đương nhiên lá cờ đó là cờ của quốc gia Việt Nam]. Miền Bắc đã ở lại và chiến đấu và họ đã được cái họ muốn. Sự kiện là điều này không xẩy ra cho miền Nam và ngày nay chúng ta đang ở năm 2008.
Các người muốn gì nữa từ nước Mỹ? Các người muốn chúng tôi gây một cuộc chiến khác với Việt Nam?”
Sau đây là một ý kiến khác, của một người Việt Nam, viết cho một người Mỹ, có lẽ là một viên chức ở Quận Cam, trên Internet:
K/G ông Dillow:
Xin ông hãy tìm hiểu hồ sơ cá nhân của những người biểu tình chống đối. Nếu ông nghe đài phát thanh Việt Nam mà chúng tôi nghe vào buổi tối, thì ông sẽ biết rằng những người chống đối đã được trả tiền và nhiều người trong bọn họ sống ở Quảng Nam trước khi sang Mỹ. Nhiều người ăn trợ cấp xã hội (welfare), không trả thuế và không khai lợi tức kể cả lợi tức để chống đối. [được trả tiền để đi biểu tình chống đối]
Đây là một hình ảnh rất xấu cho cộng đồng của chúng tôi. Khi chúng tôi nghe đài phát thanh Việt Nam vào buổi tối chúng tôi được tin về những người làm chính trị Việt Nam đã thuê những người đi biểu tình để phá Saigon Nhỏ [Little Saigon, không phải báo lá cải Saigon Nhỏ] và báo chí Việt Nam. Xin đừng để cho những người biểu tìn chiếm cứ Saigon Nhỏ và phá hủy đi tiếng tốt của Saigon Nhỏ.
Chúng tôi xin ông giúp chúng tôi để điều tra Ngô Kỷ, Đoàn Trọng, Đàm Bảo Kiếm, Rambo Phạm, Trần Thế Cung, những người làm chính trị [không xứng đáng được gọi là chính trị gia] Janet Nguyễn và Lê Công Tâm. Họ được nói đến trên đài phát thanh của ông Võ Cửu Long. Những ai đã được trả tiền. Và ai đã vi phạm luật pháp Hoa Kỳ?
Sau đây chúng ta hãy đọc vài đoạn trong bài phỏng vấn ông Trần Tuấn Ngọc, 47 tuổi, trang chủ trang nhà của chính ông thành lập từ năm 2000: Vietnamese-American.org: Chúng ta sẽ thấy rằng tuy tương đối còn trẻ, lẽ dĩ nhiên là đối với tôi, ông Trần Tuấn Ngọc đã có những nhận định sâu sắc về cộng đồng, chính trị và thời sự [Interview with Ngoc Tuan Tran of Vietnamese-American.org]. Trong một cuộc phỏng vấn khác trước đây, được biết ông Trần Tuấn Ngọc đã có về dạy học ở TP Hồ Chí Minh trong một thời gian (I am currently teaching in Ho Chi Minh city, Vietnam. I plan to return to the United States early in March of 2005):

  • Hỏi: Ông rời Việt Nam năm nào và bao nhiêu tuổi? Ông, hay gia đình ông có địa vị hoặc làm gì ở Nam Việt Nam trước đây.
  • Đáp: Tôi rời Việt Nam một mình ngày 30 tháng 4, 1975, khi tôi 14 tuổi. Khi đó tôi là học sinh Trung Học. Bố tôi là một cảnh sát cấp thấp trong chính phủ Nam Việt Nam.
  • Hỏi: Ông có ý kiến gì về những người trong cộng đồng cho rằng lá cờ cũ đại diện cho lịch sử và căn cước của tất cả người Mỹ gốc Việt?
  • Đáp: Lá cờ cũ đại diện cho căn cước của một số những người Nam Việt Nam ở phe của Mỹ, và của Pháp trước đó, nhưng không phải cho tất cả.
  • Hỏi: Ông nghĩ sao về những quyết định về cờ vàng ba sọc đỏ đã thành công ở những thị trấn như Garden Grove, Cali?
  • Đáp: Hoa Kỳ có quan hệ ngoại giao với Việt Nam. Lá cờ đỏ sao vàng ngày nay đại diện cho Việt Nam. Bất cứ tổ chức chính quyền nào của Hoa Kỳ ủng hộ lá cờ cũ là lá cờ chính thức của Việt Nam đều vi phạm luật quốc tế. [Sự thật chỉ có một số địa phương cho phép treo cờ vàng ba sọc đỏ coi đó như là biểu tượng của cộng đồng người Việt, và một số địa phương không cho phép, chứ chính quyền Mỹ hay Bộ Ngoại Giao Mỹ chưa bao giờ coi lá cờ đó là cờ của Việt Nam. Những người chống Cộng với lá cờ đó quên rằng Mỹ đã coi lá cờ đó như là một cái gì expendable, muốn bỏ đi lúc nào thì bỏ. Vậy mà không biết nhục mà ngày nay còn xin xỏ để lá cờ đó được treo, treo lên một quá khứ chẳng mấy tốt đẹp]
  • Hỏi: Ông nghĩ sao về một số người Mỹ gốc Việt cho rằng làm ăn và thiết lập những liên hệ với Việt Nam chỉ ủng hộ cho hồ sơ nhân quyền xấu và tham nhũng trong chính phủ Việt Nam.
  • Đáp: Trước khi lên án các quốc gia khác về vi phạm nhân quyền, người Mỹ gốc Việt nên nhìn vào hồ sơ nhân quyền của nước Mỹ. Kỳ thị chủng tộc chắc chắn là vi phạm nhân quyền, và kỳ thị chủng tộc thì vừa là hệ thống vừa là định chế ở nước Mỹ.
  • Về tham những thì ở Mỹ cũng không thiếu gì các viên chức tham nhũng, nhưng họ che đậy kỹ hơn. Ai cũng biết rằng phải có rất nhiều tiền, thường là từ những tổ chức đóng góp để mưu lợi, để thắng trong một cuộc bầu cử ở Mỹ.
  • Hỏi: Ông nghĩ sao về lý luận của một số người Mỹ gốc Việt cho rằng chính phủ Việt Nam hiện thời, và tất cả những gì họ đại diện, là bất hợp pháp.?
  • Đáp: Những người Mỹ gốc Việt lấy quyền gì mà bảo chính phủ Việt Nam là bất hợp pháp. Theo như tôi biết, họ không phải là công dân của Việt Nam, và họ không sống ở Việt Nam. Dân chủ không thể bị cưỡng đặt từ bên ngoài. Chỉ có những người dân trong nước mới có thể đòi hỏi một chính phủ dân chủ theo một hình thức chính phủ mà họ muốn.

Và sau đây là ý kiến có lẽ của một sinh viên USC trả lời một sinh viên khác về vụ cờ vàng:

“Bạn có thể nói với các bạn học cùng lớp người Việt Nam là họ bị lừa dối và không biết gì về nền văn hóa của họ.
Theo những gì bạn mô tả, lá cờ treo trên trần của nhà ăn sinh viên là lá cờ của Nước Việt Nam, không phải là cờ của Cộng sản. Lá cờ Cộng sản có hình búa liềm màu vàng ở trên nền đỏ ở góc trên gần nơi cột cờ. Lá cờ của quốc gia có ngôi sao vàng trên nền đỏ.
Nhiều người có quan niệm sai lầm về màu đỏ và vàng của lá cờ Việt Nam là của Cộng sản. Hầu hết những người không phải là dân Á Châu không biết rằng màu đỏ và vàng là những màu có tính cách tích cực, tượng trưng cho sức mạnh và may mắn trong các nền văn hóa Á Châu.
Có một điều bạn có thể nói với các bạn học cùng lớp người Việt Nam là mối ác cảm thù hận của bố mẹ họ đối với chính phủ Việt Nam hay Cộng sản ở Việt Nam không phải là mối ác cảm thù hận của các bạn học cùng lớp. Các bạn học cùng lớp của bạn không ý thức được là họ ở vị thế có thể nối một cây cầu thân hữu giữa hai kẻ thù cũ. Thật là điên rồ nếu họ cứ tiếp tục sống trong sự vô minh. Các bạn học cùng lớp thật là may mắn được sống trong một quốc gia mà họ có thể tự do đọc những thông tin để cho họ có thể biết đến sự thật về Việt Nam hiện đại thay vì những thông tin cũ kỹ của nhiều thập niên trước mà bố mẹ họ nói với họ.”

Tôi thực sự nghĩ rằng, điều tệ hại nhất của lớp người di cư lớn tuổi là truyền lại cho con cháu mối ác cảm hận thù của mình từ các đời trước, làm ô nhiễm đầu óc chúng, và làm cho chúng sống lạc lõng chẳng giống ai trong một xã hội dân chủ tự do như xã hội Mỹ. Do đó, thắc mắc của tôi là: Đến bao giờ họ mới có thể mở mắt ra để mà thấy rằng, chiến tranh Quốc-Cộng đã đi vào quá khứ, Việt Nam đã thay đổi rất nhiều từ 1975, và những con cháu của họ không có bổn phận phải gánh cái trách nhiệm “làm mất nước” của ông cha, và phải trả thù cho ông cha. Cuộc tranh đấu ngày nay tuyệt đối không thể là cuộc tranh đấu Quốc-Cộng như khi xưa mà phải là cuộc tranh đấu để xây dựng, cải thiện xã hội. Tại sao họ còn cứ bám chặt vào cái quá khứ mà thực chất cũng chẳng có gì tốt đẹp, và bám chặt vào mối ác cảm hận thù Cộng sản của mấy thập niên về trước, để đi đến những hành động khó ai có thể chấp nhận ngày nay trên nước Mỹ. Họ có bao giờ nghĩ đến toàn thể cộng đồng người Việt di cư không, hay chỉ hành động để thỏa lòng căm thù cá nhân. Họ đưa ra những sự đau thương cá nhân, những bất hạnh đã xảy ra cho họ trước và sau cuộc chiến, những tổn hại của phe ta v..v.. mà không bao giờ nghĩ đến hay đưa cùng những thứ đó đã xẩy ra cho người dân Việt ở phía bên kia. Điều này chứng tỏ họ chỉ biết đến mình và không đếm xỉa gì đến kẻ khác, cũng là đồng bào của họ. Đúng như Giáo sư Stephen Vlastos đã phê phán: “Đó là sự vắng mặt của kẻ thù trong mọi luận điệu để bênh vực, biện minh cho phe ta.” Nhưng lịch sử không chỉ là lịch sử của một phía, đó là điều mà những nhóm người năng nổ chống Cộng khi không còn Cộng, chống một lá cờ khi nó chỉ là một biểu tượng quốc gia, chống những bài hát thuộc lãnh vực nghệ thuật…, không đủ khả năng để nhận thức đúng đắn thực tại. Tôi thấy quả là rất tội nghiệp cho những đầu óc trì trệ hẹp hòi như trên, không chịu thức tỉnh với thời đại. Và vì vậy tôi thấy cần phải nhắc lại một câu trên Internet tôi đã trích dẫn ở trên cho những người hay chụp mũ người khác là Cộng sản:
Những người biểu tình chống đối có biết rằng trong thế giới ngày nay mà lên án một người nào đó là cộng sản thì thật là ngu xuẩn không? Nó đã quá lỗi thời và chứng tỏ rõ ràng là các người thiếu giáo dục.

Để kết luận, tôi xin khẳng định một lập trường mà tôi tin rằng cũng là lập trường của rất nhiều người cùng chí hướng giải hoặc với tôi: Bất cứ người nào chụp lên đầu tôi cái mũ Cộng sản tôi cũng xin sẵn sàng đội nó lên đầu. Nhưng đối với tôi thì người đó chẳng qua chỉ là một tên ngu xuẩn và thiếu giáo dục.

Giáo sư: Trần Chung Ngọc