Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2014

HÃY NGHE CHÚNG CHỬI HẢI ĐIẾU CÀY


Từ XI MĂNG CỐT TRE đến DÂN CHỦ CỐT KHỈ

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Trên thế giới này đâu đâu cũng vậy, trong lãnh vực xây dựng cầu đường, nhà cửa, người ta đều áp dụng kỹ thuật xi măng cốt sắt thép để bảo đảm sức chịu đựng của công trình, và để chống lại sự tàn phá của thời gian và của thiên nhiên. Thế nhưng tại Việt Nam ngày nay, kỹ thuật đã thay đổi. Thay vì dùng sắt thép, người ta sử dụng tre làm cốt thay thế để đúc móng và làm lan can cầu. Kỹ thuật này người trong nước gọi là "xi măng cốt tre". Kỹ thuật xi măng cốt tre tiên tiến thì có tiên tiến thiệt, bởi vì thế giới không đâu có, vả lại còn tiết kiệm cho ngân sách nữa. Nhưng người dân ai cũng muốn đứng tim mỗi khi phải đi trên những cây cầu mới đúc. Người viết có bà chị ở Sóc Trăng. Bà kể, mỗi khi từ Sóc Trăng lên xuống Saigon, xe băng qua mấy cây cầu Cần Thơ và Mỹ Thuận là cứ phải nhắm mắt, nín thở, và đọc kinh. Xe chạy qua rồi mới biết là mình còn sống. Hú hồn hú vía!


Việt Nam không phải chỉ phát triển kỹ thuật đúc xi măng cốt tre, mà còn phát triển nhiều thứ khác nữa. Sự phát triển không ngờ nhất của VN hiện nay lại là phát triển dân chủ. Thật vậy, hiện nay nhà nước cộng sản VN sản xuất nhiều nhà đấu tranh cho dân chủ có thể nói là đứng đầu thế giới. CSVN sản xuất nhà dân chủ đến đâu là nước Mỹ mua hết ngay đến đấy. Thị trường Mỹ nhập các nhà dân chủ về, recycle để tái xuất trở lại nơi xuất khẩu. Phương pháp làm ăn này của Mỹ vốn có từ lâu đời. Món hàng dân chủ Mỹ đắt như tôm tươi. Có người thắc mắc, nước Mỹ đã có dân chủ rồi, thì tại sao lại phải nhập cảng những nhà tranh đấu cho dân chủ vào nước Mỹ? Và ngược lại, nếu bảo rằng VGCS không có dân chủ thì tại sao chúng lại có dư thừa các nhà dân chủ để xuất khẩu? Rõ ràng như người ta thấy đấy, từ Bùi Tín dài dài cho đến mới đây nhất là nhà báo mạng (blogger) Điếu Cầy Nguyễn Văn Hải. Câu trả lời là hầu như mọi nơi trên thế giới, nhất là VN, người ta vẫn khoái món hàng ngoại "Dân Chủ Made in USA". Người Mỹ rao bán dân chủ khắp nơi. Nó không bao giờ out of date. Không biết rằng người Việt có nhận ra rằng sự hiểu biết của mình là sai lầm thê thảm không? Cũng nên xem xét lại vấn đề này cho rõ. 

Từ những nghịch lý trong cộng đồng tỵ nạn VN, người viết suy nghĩ mãi mới nghiệm ra rằng, tất cả đều nằm trong một kịch bản được giàn dựng và đạo diễn có lớp lang hẳn hoi. Có bốn nhân vật là những diễn viên chính trong kịch bản này là Bùi Tín, Nguyễn Chí Thiện, Cù Huy Hà Vũ, và Điếu Cầy Nguyễn Văn Hải. Những nhân vật khác như Nguyễn Chánh Kết, Trần Khải Thanh Thủy v.v. đều đóng vai phụ có nhiệm vụ làm phân tán sự chú ý của ngưòi đời. Nhân vật Bùi Tín là món hàng dân chủ được xuất cảng đầu tiên, làm nhiệm vụ tuyên truyền vận động. Bùi tín chui được vô một vài cơ quan truyền thông quốc tế và khá thành công trong công tác này. Nguyễn Chí Thiện giữ vai trò móc nối các thành phần quốc gia tỵ nạn lưng chừng và thời cơ, qui tụ chung quanh Việt Tân, cụ thể là Nguyễn Ngọc Bích. Thiện cũng đã gặt hái được một số thành quả đáng kể. Cù Huy Hà Vũ thi hành một sứ mạng tối yếu là công bố chính sách "không chống đảng" của kế hoạch. Nhiều người âm thầm chấp nhận đường lối của Cù, nhưng mới chỉ có Trúc Hồ và đài SBTN dám công khai hóa vấn đề. Sau hết, Điếu Cầy lãnh công tác cuối cùng và quan trọng nhất là triệt hạ lá cờ Vàng 3 Sọc Đỏ để kết thúc cuộc chiến Quốc-Cộng kéo dài từ gần một thế kỷ nay. Tất cả bốn nhân vật này đều là cốt khỉ (VC), nêu chung một chiêu bài là đấu tranh cho dân chủ tại VN, thực hiện cùng một nhiệm vụ là đưa khối người Việt tỵ nạn tại hải ngoại trở về qui thuận đảng CSVN, gọi là hòa hợp hòa giải dân tộc. Bùi Tín và Điếu Cầy mang cốt khỉ (bộ đội) đã rõ ràng. Cù Huy Hà Vũ thì được người có uy tín là ngài Thích Quảng Độ xác nhận là cốt khỉ con dòng cháu giống. Chỉ có Nguyễn Chí Thiện là hơi khó khăn để nhận diện. Ông ta giấu diếm thân phận khá kỹ. Cái cốt khỉ của Thiện chỉ bị phát giác khi đương sự toa rập và cổ võ cho cái hội nghị Tiểu Diên Hồng của Hoàng Minh Chính. 

Dân chủ do bọn cốt khi vận động xét cho cùng cũng chỉ là dân chủ cuội, bởi vì nó là thứ dân chủ tập trung của cộng sản. Khỉ là giống vật giỏi bắt chước và hoàn toàn không hiểu việc nó làm. Món hàng dân chủ cốt khỉ xuất xứ từ trong nước là do nhái từ kỹ thuật xi măng cốt tre, nên rất dễ bể, và có nhiều dấu hiệu để có thể dễ nhận ra. Chỉ cần tinh ý một chút thôi là biết liền. Lấy thí dụ Điếu Cầy để phân tích.

* Thứ nhất: không chống cộng. Mark chống cộng là một qui định bất thành văn trong cộng đồng tỵ nạn. Dĩ nhiên là nhãn hiệu này không còn được cầu chứng tại tòa, đơn giản bởi vì chúng ta chỉ là các cộng đồng tỵ nạn. Nước VNCH của chúng ta không còn nữa. Vì thế chúng ta cần phải quan sát tỷ mỉ, và đôi khi cần phải mất thời gian chút đỉnh mới xác định được. Chẳng hạn trường hợp nhà dân chủ Cù Huy Hà Vũ. Ông công khai hóa đường lối đấu tranh của mình ngay khi ra hải ngoại: "Tôi không chống đảng CS", nên dễ dàng nhận ra ngay dân chủ của Cù công tử là dân chủ cốt khỉ. Còn như với Nguyễn Chí Thiện, người ta cứ cho rằng ông là một người chống cộng kiên cường lắm. Cho đến khi người ta phát giác Thiện âm thầm cùng với cả bọn Hoàng Minh Chính, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Hoàng Ngọc Thành, Lý Thái Hùng v.v. vào tận trong rừng già bên Đức để bàn về kế hoạch thực hiện hội nghị Tiểu Diên Hồng với cái bàn tròn ba bên gồm trí thức trong nước, trí thức hải ngoại (Việt Tân) và VGCS. Bấy giờ người ta mới thấy trái tim của Nguyễn Chí Thiện không phải mầu hồng, mà thật sự đỏ lòm. Còn như ông Điếu Cầy thì có hơi khác. Ở trong nước, ông nổi tiếng là người chống Tầu cộng. Sang đến Mỹ ông tuyên bố đấu tranh cho tự do dân chủ nhưng lờ đi chuyện chống đảng CS. So sánh giữa Cù công tử: "Tôi không chống đảng", với ông Điếu Cầy: "Tôi đấu tranh cho tự do dân chủ", chúng ta thấy, cách nói có hơi khác nhau, nhưng ý nghĩa và nội dung là một, bởi vì nó xuất xứ từ một điểm chung là cái cốt khỉ ở bên trong của vấn đề. Nói khác đi là lập trường không chống đảng VGCS.

* Thứ hai: tự mâu thuẫn. Chuyện ông Điếu Cầy từ chối nhận lá cờ Vàng do người ta tặng ông tại sân bay Los Angeles không còn phải là vấn đề cần bàn cãi nữa. Sự việc này do chính ông đã xác nhận: "Đây là một chủ đề nhậy cảm, nhiều người muốn biết quan điểm của tôi. Việc tôi không nhận lá cờ thì sự thật đã rõ, nhiều người đã thấy khi xem clip". Thế nhưng, ngay sau đó ông Điếu Cầy lại nói tiếp:"Lá cờ Vàng 3 Sọc Đỏ đã có từ thời nhà Nguyễn, là cờ của Tổ Quốc, đại diện cho tự do dân chủ … đối với tôi, bất kỳ biểu tượng nào tượng trưng cho tự do dân chủ, tôi đều trân trọng và hãnh diện đứng dưới nó". Bạn đọc đã thấy ông Điếu Cầy tự mâu thuẫn chưa? Câu sau ông xác nhận lá Cờ Vàng 3 Sọc Đỏ có từ thời nhà Nguyễn là cờ của Tổ Quốc, đại diện cho tự do dân chủ. Ông trân trọng và hãnh diện đứng dưới nó. Như thế thì tại sao ông lại từ chối nhận nó khi người ta trao nó cho ông ở sân bay? Không mâu thẫn thì là cái gì? Ông Điếu Cầy tự mâu thuẫn ở một điểm rất quan trọng, không phải là vấn đề quan điểm, mà là vấn đề lập trường. Lập trường của ông, như ông trả lời phóng viên Trà Mi của đài VOA, là:"…chúng ta hãy xếp lại quá khứ, xếp lại sự khác biệt…" Câu này nghe riết rồi quen tai, người Việt tỵ nạn ai cũng hiểu là lời khuyên răn: hãy chấp nhận CS và sống chung với nó. Rõ ràng ông Điếu Cầy kêu gọi mọi người xóa bỏ hận thù để hòa hợp hòa giải với VGCS.

Phải chăng đó là sứ mệnh qua Mỹ của nhà báo Điếu Cầy? Sứ mệnh này thật sự lớn lao. Nhiều người trước ông đã không làm nổi. Bây giờ đến lượt ông. Sứ mệnh lớn thì tất nhiên sự đón tiếp ông cũng phải trang trọng tương xứng. Sự giàn giá cho chuyến đi của ông Điếu Cầy được cả hai chính quyền Mỹ và VGCS chuẩn bị và xếp đặt chu đáo từ nhà tù sang đến Mỹ không chê vào đâu được. Tòa Đại Sứ Mỹ tại VN phái nhân viên vào tận nhà tù đón ông ra phi trường, đưa ông lên máy bay, cắt cử an ninh tháp tùng ông tới tận Los Angeles như một VIP. Có anh bạn của người viết đùa rằng, 9 chục triệu dân VN không ai mà không mơ ước được VGCS trục xuất sang Mỹ như nhà báo Điếu Cầy. Nhưng phải thế nào để được trục xuất, đó mới là vấn đề. Người Mỹ cũng không quên báo tin cho con gái ông Điếu Cầy đang du học tại Canada bay sang Mỹ để đón cha. Cái yếu tố trục xuất bất ngờ chỉ có tác dụng đối với loài nai đặc tính là ngơ ngác, nhưng không hề bất ngờ đối với con gái ông Điếu Cầy. Rõ ràng là như thế. Chuyện người Mỹ không báo tin cho vợ ông không biết có thật hay không. Nhưng chuyện ông lê dôi dép lủng đi ngoại quốc thì chỉ là cách thức anh lái buôn đem mạ vàng món hàng cần quảng cáo. Giản dị là như thế. Trò tiểu xảo chính trị này bọn VGCS thường hay sử dụng. Bước xuống máy bay, ông Điếu Cầy được chào đón tưng bừng như một vị anh hùng, rồi họp báo, rồi phỏng vấn, rồi thăm hỏi cơ sở này, cơ sở nọ v.v. Tất cả diễn ra rất bài bản, rất phong cách, xứng đáng với một nhân vật mang trên vai một sứ mệnh đặc biệt quan trọng.

Những nhà làm ra kế hoạch trục xuất ông Điếu Cầy, cả Mỹ lẫn VGCS, tổ chức chu đáo thì có chu đáo thật, nhưng dám nói là còn rất nhiều thiếu sót trong việc thích ứng với môi trường. Có thể ví ông Điếu Cầy với một vị tư lệnh ra chiến trường nhưng không biết sa bàn và trận liệt bên địch. Dẹp bỏ lá cờ Vàng phải làm cách nào chứ không chỉ đơn giản quơ tay gạt nó đi là xong đâu. Ra mắt quần chúng tại sân bay Los Angeles mới chỉ là màn đầu của kế hoạch. Ở màn ra mắt, ông Điếu Cầy đã tỏ ra quýnh quáng. Việc ứng phó với những hoàn cảnh xẩy ra bất ngờ làm ông lúng túng đến đáng thương. Đáng lẽ ông phải được huấn luyện kỹ để trở thành như một thuyết khách đi vào đất địch mới phải. Cộng đồng VN tại Nam California dù sao cũng là chủ nhà, là một cộng đồng tỵ nạn cộng sản chứ không phải là đám bộ đội "cụ hồ" mà ông đã chung sống. Họ có công không nhiều thì ít trong việc đưa ông sang Mỹ. Ông cần phải hiểu thế nào là "nhập gia tùy tục và đáo giang tùy khúc". Ông giữ được cái bản ngã "anh lính cụ hồ", không cầm lá cờ Vàng 3 Sọc Đỏ, nhưng đã làm mất đi lòng quí mến của những người mà ông cần chinh phục. Vấn đề từ chối nhận lá cờ Vàng, ông Điếu Cầy tỏ ra vừa thiếu xã giao, vừa thiếu lịch sự, lại vừa thiếu phong cách của nhà thuyết khách. Gạt đi nhã ý là cái biểu tượng trân quí nhất của người hâm mộ ông, rồi hai ba ngày sau ông mới giải thích việc làm của mình là một lối ứng xử vụng về.

Có phải ông Điếu Cầy với tác phong của một anh "lính cụ hồ" trước khi được cho bước vào sinh hoạt trong môi trường dân chủ tự do đã không được huấn luyện đầy đủ? Thắc mắc như thế là đúng với lề lối suy nghĩ bình thường của con người sống trong một xã hội dân chủ bình thường. Nhưng với bọn đầu sỏ Hànội, những kẻ đẻ ra cái màn trục xuất dị kỳ này có lẽ lại khác. Chúng không nghĩ như người ta, mà chỉ biết thua keo này phải bầy keo khác. Keo sau phải "đột phá" hơn và hoàn chỉnh hơn keo trước. Với lũ ma quỉ này, kế hoạch trục xuất Điếu Cầy phải được thực hiện thật rầm rộ. Các ống loa tuyên truyền phải được sử dụng tối đa công suất. Điếu Cầy phải làm một bước đột phá, là công khai gạt bỏ lá cờ Vàng trước các ống kính của báo chí, trước con mắt của mọi người. Phải vận dụng tối đa khả năng thổi Điếu Cầy lên thành một lãnh tụ thần thánh. Điếu Cầy chống Tầu khựa số một của VN. Điếu Cầy là một tù nhân bất khuất. Điếu Cầy đấu tranh đòi nhà cầm quyền CS trả tự do dân chủ lại cho nhân dân. Điếu Cầy là sáng lập viên Hội Các nhà báo tự do. Điếu Cầy bị VC trục xuất một cách bất công và hèn nhát. Điếu Cầy được chính phủ Hoa Kỳ coi trọng như một chính trị gia tầm cỡ quốc tế. Điếu Cầy là ánh sáng soi đường. Điếu Cầy là anh hùng dân tộc. Điếu Cầy là tương lai của VN. Vân vân và vân vân. Bọn đầu lãnh Hànội tin rằng dân tỵ nạn vốn mê sảng với những "cứu tinh" từ trong nước được phái ra, sẽ dễ dàng thần phục Điếu Cầy với những hào quang sáng chói như thế mà quên đi lá cờ linh hồn của họ.

Tại sao có thể suy đoán như vậy? Dễ hiểu thôi. Các nhà hoạch định chương trình đón tiếp đã huy động mọi khả năng đề cao Điếu cầy để lôi kéo thật nhiều người đi đón ông, càng đông càng tốt. Mà thật sự đáng kể là đông thật so với việc đón tiếp các nhà dân chủ được nhập khẩu vào Hoa Kỳ trước kia. Về việc tặng cờ cho Điếu Cầy, bởi vì người tặng cờ không lên tiếng, nên có hai giả thuyết được đặt ra. Một là người tặng cờ là một cò mồi đưa tặng lá cờ cốt ý cho Điếu Cầy có cơ hội thực hiện việc gạt bỏ lá cờ Vàng. Hai là người tặng là một fan, vì hâm mộ Điếu Cầy và vì có tinh thần chống cộng cao, tin rằng Điếu Cầy là lãnh tụ anh minh, là người của phe mình, nên coi việc tặng cờ là một biểu hiệu tôn kính, một dấu hiệu nhận ra nhau giữa những người đồng chí hướng và cùng lý tưởng. Cả hai giả thuyết đều đưa đến kết quả là Điếu Cầy có cơ hội để gạt bỏ lá cờ Vàng. Người sau này vô tình rơi vào cái bẫy đã giăng sẵn. Kẻ giăng bẫy muốn chứng minh rằng cứu tinh của dân tộc VN là người từ đảng VGCS mà ra chứ không phải đâu khác, đúng với luận điệu xưa nay người ta được nhồi nhét rằng chỉ có người cộng sản mới đánh đổ được cộng sản mà thôi. Gorbachev là một minh chứng cụ thể. Điếu Cầy đúng là con người đó. Ông được đón rước như một vị cứu tinh. Vị cứu tinh này đã công khai gạt bỏ lá cờ Vàng cho mọi người nhìn thấy. Vấn đề là như thế. Về sau ông mới gượng gạo giải thích để làm yên lòng dư luận:"Tôi đã được đưa thẳng từ nhà tù đến Hoa Kỳ, vì vậy tôi có những cảm nhận khác với những người được tự do đến xứ sở này". Lời giải thích như thế tưởng đã rõ ràng. Chẳng lẽ chúng ta bắt ông Điếu Cầu phải nói "Tôi đã có lá cờ đỏ của tôi. Chẳng ai bắt tôi phải cầm lá cờ Vàng của mấy người được" mới chịu hiểu.

Với kế hoạch đã vạch ra, việc Điếu Cầy mạnh dạn gạt bỏ lá cờ Vàng là đúng thời và đúng cách. Có thể mấy cái đầu óc khỉ đột tại Hànội đã suy nghĩ đúng và làm đúng? Bởi vì, khi ông Điếu Cầy tới họp báo tại đài SBTN, hội trường chẳng cờ quạt, cũng chẳng lễ nghi mặc niệm như thường lệ. Cả chủ đài, lẫn khách, lẫn diễn giả, chẳng ai care chuyện có cờ hay không có cờ, có mặc niệm hay không mặc niệm. Mấy trăm con người được ông Điếu Cầy tới phủ dụ, vỗ về, há hốc mồm ngồi nghe và vỗ tay rào rào. Hình như bọn VGCS đã thành công?

Chúng ta vẫn thường nói: Mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên. Nếu người Việt tỵ nạn ý thức được đây là âm mưu của VGCS và được Mỹ tiếp tay hỗ trợ để mà cảnh giác và đề phòng, thì âm mưu của VGCS thành hay bại là ở chúng ta, chứ chẳng phải tại ông Trời nào cả. Xin đừng đổ tội cho ông Trời kẻo oan cho Ổng.

* Thứ ba: chỉ là một món hàng trao đổi. Những kẻ ngồi nghe Điếu Cầy phủ dụ và vỗ tay hoan hô, có thật sự họ không nghe, không biết Điếu Cầy là một món hàng làm ăn trao đổi giữa Mỹ và CSVN? Nếu họ thực sự không nghe, không biết thì hãy đọc sau đây là những tiết lộ về vấn đề này.

Vấn đề Điếu Cầy Nguyễn Văn Hải là món hàng trao đổi giữa Mỹ và VGCS Hànội thì cả thế giới biết và đều nói như thế. Không lý cả thế giới này nhầm cả? Không phải là các trang mạng tiếng Việt viết bậy, nhưng là báo chí và truyền thông Mỹ viết thế. Không phải người dân ngu cu đen nói tào lao, nhưng là nhiều nhà bình luận có uy tín nói thế. Cả bà Dương Thị Tân, vợ ông Điếu Cầy cũng nói với phóng viên đài VOA như thế: "Ông ấy (Điếu Cầy) nói họ đã thỏa thuận với nhau. Họ đây là chính phủ của hai nước. Tôi cho rằng vai trò quyết định chuyện này thuộc về phía ông Hải không phải là lớn. Đây là cuộc mặc cả trao đổi giữa hai quốc gia". Và ngay chính ông Điếu Cầy cũng đã mặc nhiên thừa nhận sự thật thô bỉ này: … nhà nước VN đã bắt người, thả người và xem đây là những món hàng để đổi chác với thế giới tự do, và việc này không thể chấp nhận được … " Còn gì rõ hơn nữa không?

Việc làm ăn trao đổi giữa Mỹ và CSVN, ngoài vấn đề VGCS mua võ khí của Mỹ, quan trọng hơn nhiều là việc CSVN gia nhập TPP (Trans-Pacific Partnership). Chuyện mua võ khí là chuyện nhỏ. Đối với Mỹ, bán cũng chỉ là bán thiếu trả góp. Lời lãi bao nhiêu! Về phía VGCS thì thật là chuyện ruồi bu. Chúng có chống Tầu bao giờ đâu mà mua vũ khí. Chuyện rõ đùa mà như thật. Nhưng TPP mới là vấn đề chiến lược của cả hai bên. VGCS cần vô TPP để giao dịch thương mại, và nhất là nhờ ảnh hưởng của cái khối đông đảo này để mong nới lỏng cái thòng lọng của thằng Tầu khựa mỗi khi bị nó xiết chặt quá. Còn về phần Hoa Kỳ, trong tương lai, chú Sam sẽ dùng thằng CSVN nhân danh là một thành viên của khối TPP ép Ba Tầu nếu chú Ba dở trò quậy phá việc qua lại buôn bán trong vùng Đông Nam Á.

Giá trị của một món hàng là kết quả việc người ta sử dụng nó. Người có quyền sử dụng món hàng là chủ nhân của món hàng. Ông Điếu Cầy đã được xác định là một món hàng. Thân phận của chính ông nằm trong tay của kẻ mua ông về, chứ không còn phải là của ông nữa. Ông Điếu Cầy khi chấp nhận làm thân phận món hàng cho người ta trao đổi buôn bán thì đã đánh mất đi chính mình. Như vậy thì những gì ông phủ dụ, vỗ về những người nghe ông trong hội trường của đài tivi SBTN chỉ là những lời huênh hoang phét lác. Ông không còn làm chủ được chính mình thì còn đấu tranh gì được cho ai? Ông không còn tự lập thì làm sao để thành lập hội nhà báo độc lập. Ông nói hươu nói vượn gì thì nói, nhưng khi sang Mỹ ông chui vào cái hang ổ báo Người Việt và đài SBTN thì người ta đã biết ông là ai rồi. Ai bán ông, ai mua ông, và ông làm được cái gì thì sự thể đã rõ. Nếu hội nhà báo độc lập ở trong nước của ông được nhà nước CS cho phép thì bảo đảm với ông là nó chẳng còn gì là độc lập cả. Còn nếu ông lập hội ở Mỹ thì dễ lắm, nhưng giả sử ông lên đài SBTN hô hào lật đổ đảng VGCS thì liệu Trúc Hồ có để ông yên không? Ông độc lập với Trúc Hồ hay theo đuôi Trúc Hồ? Ở bên Mỹ này rồi ông Điếu Cầy sẽ học được câu "kẻ nắm túi bạc sẽ là người chỉ huy". Quí ông bà cô bác nghe ông Điếu Cầy phủ dụ chắc đã hiểu ra vấn đề?

Dù sao thì sự kiện Điếu Cầy cũng là một bài học cho cộng đồng người Việt tỵ nạn CS. Vấn đề ông Điếu Cầy tẩy chay lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ là một mũi kiếm đâm trúng tim đau nhói, nhưng lại là một kinh nghiệm rất hữu ích cho chúng ta. Tổ tiên ta ngày xửa ngày xưa truyền lại một bài học luân lý bằng tiếng Tầu thế này: Dĩ hỏa thí kim, dĩ gian nan thí đức. Nghĩa là lấy lửa thử vàng, lấy gian nan thử đức. Ngày nay câu này được dân gian diễn nôm, nó biến thái thành: Lấy lửa thử vàng, lấy vàng thử đàn bà, lấy đàn bà thử đàn ông. Qua vụ Điếu Cầy, người tỵ nạn có thể biến hóa them nữa để lời dậy của tổ tiên trở thành một bài học chính trị truyền lại cho muôn đời con cháu mai sau: Lấy lửa thử vàng, lấy vàng thử đàn bà, lấy đàn bà thử đàn ông, lấy cờ Vàng thử tranh đấu.

Ngày 9 tháng 11 năm 2014
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất


THƯ GỬI CỘNG ĐỒNG VN VÙNG HOA THỊNH ĐỐN V/V ĐIẾU CÀY ĐẾN D.C.
ChinhIrving
(nhận được qua email)

Thưa quí vị


Thưa Ông Đoàn Hữu Định, Chủ Tịch Cộng Đồng.

Nhân đọc tờ "Phiếu Trình" của ông Chủ Tịch, và được mời góp ý của ông Bùi Mạnh Hùng, nên tôi mạo muội, giơ tay phát biểu mà không dám góp ý!

1/ Đài truyền hình SBTN: ai là Tổng Giám Đốc ? Ai ca tụng "nhà nước hợp pháp" và kiên định lập trường "lật đổ nhà nước cộng sản" là sai ? Chắc ông Đòan Hữu Định đã biết . không lẽ chúng nó mới "khều" một cái, quí ông đã vội lúp xúp đến "chia phần vinh dự" được bắt tay với anh bộ đội ! Ôi vinh dự biết bao !

2/ Lũ gian manh csVN đã từng sai và từng sửa (đổi màu) để đánh lừa người Quốc gia, tên bộ đội điếu cày đã rất ngoan cường "hất đổ ly nuớc ân tình" của người cầm lá cờ ân cần trao gửi, nay hốt lại ly nước còn được bao nhiêu ? Nhắc ông Định nên cảnh giác, đừng như "cô bé chòang khăn đỏ", thiệt thân hay là thiếu cảnh giác sự độc ác của loài chim tu hú, vò võ nuôi con cho người ! Hãy suy xét cẩn trọng và tránh đắc tội với tiền nhân cũng như đồng đội đã ngã xuống nơi chiến trường ! Tài mọn sức yếu không làm được việc lớn, không ai trách cả, nhưng hợp tác với giặc là tội phản nghịch!

3/ Bây giờ điếu Cày có xin được ôm hôn lá cờ, cũng chỉ là cái hôn của Judas, bao năm lặn lội nơi biên ải sao quí ông đã mau quên những lời giáo huấn của tổ tiên, của Quân trường đào tạo chúng ta, và đã được tôi luyện trên chiến trường, sao lại hành xử giống như "nhi nữ tình trường " . Có câu: Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy" đã là cay đắng thì có đổ bao nhiêu mật vào cũng chỉ là một vị đắng cay!

Hay là lâu quá quí vị không có dịp "xuất hiện" bên canh những nhà "lãnh tụ" , để được quay phim chụp hình nên thèm khát, nếu thế thì đành vậy!

Tôi xin mượn hai câu thơ sau để cho thấy một người đàn bà đã sâu sắc nhận biết thiệt hơn huống gì nam nhân tri chí như qúi ông!

Ai về nhắn với Chu Công Cẩn
Thà mất lòng anh đặng bụng chồng !

ChinhIrving

HIỆN - TƯỢNG ĐIẾU CÀY
(nhận qua email)

Kính thưa Đồng Bào,

Sở dĩ tôi dùng tiếng "Hiện-tượng" để nói về anh Điếu Cày vì thấy cái cảnh ra mắt của anh ta chẳng giống ai cả. Khác hẳn, trớ-trêu và trái ngược với những cuộc tiếp đón từ xưa đến nay !

Cái hôm ảnh xuống máy bay, đặt chân lên đất Mỹ, đồng bào ta đã đến chào mừng ảnh thật đông đảo khác thường, tiếng hoan-hô anh vang động cả góc trời, Cờ Vàng, máy ảnh, máy thu âm, lãng hoa... chen-chú́c vây kín lấy anh... Sự nồng nhiệt chào đón của đồng bào dành cho anh là đặc biệt khác thường , và sự đáp lễ của anh cũng lạ lùng chưa từng thấy !

1- Sự đáp lễ của Điếu Cày : 

Hôm đó 2 lần có người đưa lá Cờ Vàng cho anh, nhưng đã bị anh từ chối ! Trước phản ứng của đông bào, có đôi người đã lên tiếng bào chữa cho anh rằng ảnh có cầm lá cờ nhưng người cận vệ lấ́y đi. Thực sự là khi lá cờ được dúi vào tay thì anh cũng chỉ cầm hờ thế thôi, và ngảnh mặt đi hướng khác. Người cận vệ thấy trở ngại thì cầm lấy cờ dùm anh, và anh phủi tay. Sau đó thì chính anh nóí rằng :"Việc tôi không nhận lá cờ thì sự thật đã rõ..." Thế là hết đường bào chữa.

Thấy cái cảnh chào đón tưng-bừng và nhiệt tình của đồng bào đố́i với Điếu Cày như vậy mà anh ta đã đáp lễ bằng cách chỉ ôm lấy bó hoa và khước từ Lá Cờ của Đất nước, thì Đồng bào dị ứng với Điếu cày là đúng : Nếu thái độ này diễn ra tại một tư gia thì người nhà cho rằng :"cái thằng cha này bất lịch sự". Nếu xét về phương diện người công dân thì anh này đã khinh-bạc Đồng bào và xỉ nhục Đất Nước. Nếu xét về bản chất cái hành-động, thì đó là hành-động của kẻ phản phúc và vô học.

Chưa bao giờ thấy ai, kể cả người ngoại quốc, có hành-động phủ-phàng với Lá Cờ Đất Nước Việtnam tôi như vậy !

Hiện nay, tại Hoa Kỳ, Canada, Pháp, Úc,... đồng bào ta vẫn thường tổ chức các Lễ kỷ niệm, luôn mời các quan chức Chính quyền địa phương tham dự. Họ luôn đứng dậy kính cẩn trước Quốc Ca, Quố́c Kỳ Việtnam. Những Vị mặc quân phục thì đứng nghiêm chào tay. Đôi khi Cộng đồng trao tặng họ quà lưu niệm, dĩ nhiên trên đ́ó có hình Cờ Vàng VN, họ đã trân quý đón nhận, chứ nào có khước từ như Điếu Cày này đâu !

Tôi nhớ lại một cảnh đáng ghi nhớ: Cách đây không lâu, một vị Giáo Hoàng từ Roma bay qua Úc dự Đại Hội Giới Trẻ Thế Giới. Hôm đó Ngài đang ở trong một toa xe lửa đi về công trường Đại hội, thì có một chàng thanh niên xuất hiện, tặng Ngài một Lá Cờ Vàng Việtnam. Ngài đưa hai tay bợ lấy và quàng lá Cờ lên cổ. Ai-ai nhìn thấ́y cái video clip đó cũng xú́c động đến rơi lệ : Một Vị Giáo Chủ mà thế giới Công Giáo tôn danh là "Đức Thánh Cha" đã tự tay quàng lá Cờ Việtnam lên vai, lên cổ của Ngài để bày tỏ lòng trân quý ! Thế mà Điếu Cày này lại đã sỗ-sàng hất hủi Lá Cờ khi hai người anh em trao Cờ cho anh với ý hướng là cùng đồng hành với anh trong tình Đất Nước. Vậy là Điếu Cày này đã để lộ mặt một người anh em bất nghĩa và một đứa con bất hiếu !

Tại Đất Nước Hoa Kỳ, đã có 9 Tiểu Bang, 3 Quận Hạt , 77 Thành Phố, và Chánh Đảng Cộng Hoà, ra Nghị Quyết vinh danh Quốc Kỳ VNCH. Quốc Kỳ VNCH hiên-ngang phất-phới trên các Đài Tưởng Niệm Chiến sĩ Việt-Mỹ tại Mỹ và Úc (fr. NK), và cũng đã và đang tung bay trên tay những người Con Việtnam trên khắp Năm Châu bốn Biển... Thế mà tên Điếu Cày này dám phun lời xúc phạm !

2- "Triết lý" của Điếu Cày : 

Điếu Cày đã đưa ra "lý luận" như sau : "Trước tiên chúng ta phải thấy rằng lá cờ chỉ là biểu tượng. Chúng ta đấu tranh là vì mục tiêu tự do, dân chủ cho đất nước, không phải vì biểu tượng một lá cờ. Bởi vì biểu tượng thì có thể thay đổi, nhưng mục tiêu đấu tranh thì không bao giờ thay đổi"

(1)- Điếu Cày nói "lá cờ chỉ là biểu tượng" tức là lá cờ chỉ là một cái hình vẽ để biết đó là cái quốc gia nào thôi, không có một ý nghĩa nào khác. Cái phát biểu đó tỏ ra Điếu Cày còn quá ấu trĩ. Người trưởng thành và có học luôn tôn trọng Quốc Kỳ và thấy nơi Quốc Kỳ là Tổ Quốc, là Dân tộc, là Ông Bà Tổ tiên, là Giang san gấm vóc, là máu xương của Chiến sĩ.... Ở bất cứ Quốc gia nào, Quốc Kỳ luôn được treo ở vị trí cao trọng nhất: trước dinh Tổng Thống, trước tòa Quốc Hội, cơ quan hành pháp, hành chánh, bàn thờ Tổ quốc, tại các công trường thì treo trên đỉnh tháp, trên các cột cờ cao, đoàn quân diễn hành được dẫn đầu bởi Quốc Kỳ, các Lễ nghi được khai mạc bằng chào Quốc Kỳ, người quân nhân hy sinh vì Tổ quố́c thì được phủ Quốc Kỳ, trong các Thánh đường thì Quốc Kỳ được cắm ở Cung Thánh là nơi trang trọng nhất .... Sự xem thường Quốc Kỳ là một sự sỉ nhục Đất Nước, không thể tha thứ.

(2)- Điếu Cày nói : "chúng ta tranh đấu là vì mục tiêu tự do dân chủ cho đất nước, không phải vì biểu tượng một lá cờ". Đây là một lời nói ngớ-ngẩn, không ai nói là tranh đấu vì một cái biểu-tượng , và cũng không phải tranh đấu vì tự do dân chủ cho đất nước, mà phải tranh đấu cho sự Tồn Vong của Đất Nước, vì Nước còn thì mới có tự do dân chủ, Nước mất thì mất hết !

(3)- Điếu Cày nói : "vì biểu tượng thì có thể thay đổi, mục tiêu đấu tranh không bao giờ thay đổi". Tôi nói thẳng cho Điếu Cày biết rằng : Anh không được phép hỗn xược khingụ ý Quốc Kỳ Việtnam Cọng Hòa của ch́úng tôi có thể thay đổi, và anh chỉ chấp nhận khi được 90 triệu dân công nhận !!! Vậy Anh là ai mà dám sỗ-sàng và ngạo mạn như thế? Dư biết Anh là một tên lính Việtcọng trước đây đã chỉa súng vào anh em chúng tôi. Nay anh là một con mồi câu của những mưu đồ phản nghịch. Đồng bào tôi đã xếp quá khứ, giang tay chào đón ann trong tình Dân Tộc, và không ngờ đã được anh đáp trả bằng phản bội, và còn thêm nhục mạ ! Nếu là Người thì Anh phải còn chút lương tri chứ ! Còn cái mục tiêu đấu tranh của anh thì chỉ là bịp-bợm, phải vứt vào sọt rác.
(3)- Mục tiêu đấu-tranh của Điếu Cày :

Nước Việt nam ta đang sắp bị Giết chết thảm thương, vì đã bị Viêtcong dâng bán cho Tàu: Chỉ còn hơn 5 năm nữa thì Vietnam sẽ thành một quận huyện của Tàu. Mục tiêu đấu tranh cấp bách của chúng ta là phải Cứu Nước khỏi bị diệt vong, mà muốn cứu Nước thì phải triệt hạ bè lũ VC bán Nước. Điếu Cày không chống kẻ bán nước mà chỉ kêu tựdo dânchủ, tức là một cái mục tiêu bịp bợm nhằm đánh lạc hướng đấu tranh của toàn dân, nhằm che chở cho VC tồn tại để bán Nước. Sự thật rõ ràng là khi Nước mất thì đâu còn tựdo dân chủ. Rất may cho đồng bào ta là Điêu Cày đã để lộ cái đuôi chồn để chúng ta biết mà đề phòng.

(4)- Những kẻ tôn vinh Điếu Cày : 

Chúng ta đã biết về cái gánh hát ASIA-SBTN đã và đang dùng ca nhạc và truyền thông để dụ dỗ đồng bào là hãy "tôn trọng Vietcong, không lật đổ Vietcong, và chỉ xin tự do dân chủ, chứ không được đòi". Nay gặp được đồng chí Điếu Cày th̀ì đã vồ lấy, tôn làm quân sư, dẹp bỏ Cờ Vàng, để Điếu Cày đứng trên bục, giảng cho một bài học như ném phân vào mặt, thế mà cái nhóm người ASIA-SBTN ngồi dưới vỗ tay tán thưởng ào-ào. Thấy cái cảnh vỗ tay ấy đồng bào rất phẩn nộ, đã nói : Cái lũ này, một là "ngu" hai là "hèn". Ngu là không biết những lời xúc phạm của Điếu Cày là những cục phân ném vào mặt mình. Hèn là khi biết phân mà còn ngửa tay ra hứng !

Kính thưa Đồng Bào,

Chúng ta có thể để cho cái gánh hát ASIA-SBTN này nhân danh Cộng Đồng mở ra cái "hội luận truyền thông", dẹp bỏ hết Quốc Kỳ VNCH, hứng trọn thùng phân của Điếu Cày không ?

Kính xin Đồng Bào lên tiếng. Xin vạch mặt chỉ tên cái lũ phản bội để rửa nhục. 
Kính xin quý Vị cựu Quân-Cán-Chính VNCH, cựu Quân Nhân : Võ Bị Quốc Gia Dàlạt, SQ Trừ Bị Thủ Đức, trường Nữ Quân Nhân, trường Nha Trang, Đồ̀ng Đế ..., quý Giáo Đoàn , quý Đoàn Thể, quý Cơ quan Ngôn luận, cơ sở Truyền thông..., xin kính gửi chung đến mọi Người mang dòng Máu Việt trên toàn Thế Giới, xin lên tiếng để rửa nhục.
Không còn gì sỉ nhục hơn cho Cộng đồng chúng ta và Tổ Tiên, Đất Nước chúng ta ! Xin hãy lên tiếng !

(5)- Lời cuối cho Điếu Cày :

Những trình bày trên đây không phải nhằm đánh phá Điếu Cày đâu nhé. Nó chỉ nói lên nỗi niềm cay đắng của đồng bào tôi trước cái hành động phản phúc của Anh . Nếu Anh có thực lòng đấu-tranh thì xin đấu tranh để cứu Nước thoát họa diệt vong đang tới gần, xin đừng đấu tranh cho kẻ bán Nước giết hại Đồng bào. Cộng Đồng luôn giang tay đón Anh, như Anh đã thấy rồi đó !

Người lính VNCH


Ý KIẾN NGƯỜI ĐỌC VỀ BÀI "ĐIẾU CÀY, ANH HÙNG DÂN TỘC"
Và đây là ý kiến người đọc bài "Điếu Cày, anh hùng dân tộc"
ChinhIrving

(nhận qua email)

Thưa qúi vị,

Bài viết rất "Ánh sáng Điếu Cày" văn hoa tao nhã nhưng tiếc rằng hình như nó mang chút gì "lấn cấn- lợn cợn"!

1./ Nếu lời nói của anh Trần Trung Đạo là trung thực, anh Điếu Cày được đảng csVN không đẩy qua Mỹ mà đẩy anh về phía Việt Nam Tự Do, Thì vì lý do gì anh đã từ chối "không nhận " lá cờ VNCH là biểu tượng Tự Do Dân Chủ của những người Tị Nạn csVN đi tìm Tự Do đã tin tưởng trao gửi cho anh ? Sau đó vài ngày Điếu Cày lại nhận cái "Pin" biểu tượng lá cờ Mỹ Quốc gắn trên cổ áo !

2./ "Ánh sáng Điếu Cày" là lọai ánh sáng gì vậy hả anh Đạo ? Nó lập lòe như ma trơi, bập bùng theo khói thuốc để rồi tắt lịm sau một " Cú Rít" của người nghiện thuốc lào ?

Có lẽ khi anh Trần Trung Đạo viết bài này quá sớm, và gửi ra trước khi "nghe và thấy" những lời nói và hành động "kỳ thị và chối bỏ lá cờ VNCH" của Điếu Cày !

Nếu vậy , tôi mong được đọc một bài nhận định khác của anh Trần Trung Đạo nói lên những nhận xét trung thực về hành động của Điếu Cày , qua lăng kính của một người "trung thành với Tổ Quốc Việt Nam - Một nền Dân Chủ - Pháp Trị, Tự Do Nhân Bản của VNCH. Như vậy mới xứng với cái tình của đứa con và "Bà Mẹ Việt Nam" trong câu thơ:

"Ví mà tôi đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười "

Nếu anh Trần Trung Đạo cũng là một trong những người "mê muội" Điếu Cày, thay lòng đổi dạ mà tâng bốc Điếu Cày, một kẻ đã "lạnh lùng" từ chối lá cờ VNCH , mục đích sang đây (Mỹ) là để nối kết và thúc đẩy nghị quyết 36 của chính trị bộ đảng csVN, triệt hạ cờ Vàng- Lũng đọan và thanh tóan hải ngọai , theo tôi cũng nên sửa hai câu thơ trên là :

"Ví mà tôi đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu "lấy Điếu Cày " !!!

KỊCH BẢN ĐIẾU CÀY TRONG VÁN BÀI TRỞ LẠI VN
Lữ Giang

“…Điếu Cày sẽ được đưa lên Ủy Ban Ngoại Giao Hạ Viện để trình bày như các cò mồi khác, nhưng những điều anh ta sẽ nói, CIA và Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ biết rõ gấp anh ta 10 lần. Cỡ như Janet Nguyễn thuyết trình, người ta tưởng con nít đang đọc bài học thuộc lòng…”

Ngày 21/10/2014, khi Điếu Cày đến phi trường Los Angeles, người Việt tại vùng Nam Cali đã đón tiếp rất nồng nhiệt. Nhưng chuyện Điếu Cày đột nhiên được nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam phóng thích và cho đi Mỹ đã gây khá nhiều thắc mắc đối với dư luận trong cũng như ngoài nước.

Ngày 23/10/2014, Phó phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Việt Nam là Phạm Thu Hằng cho biết Nhà nước Việt Nam đã quyết định tạm đình chỉ chấp hành hình phạt tù đối với Nguyễn Văn Hải và cho phép xuất cảnh sang Hoa Kỳ "vì lý do nhân đạo".

Hai đài Việt ngữ của chính phủ Hoa Kỳ thả bong bóng :

- Đài VOA ngày 23/10/2014 : "Vụ Điếu Cày: Việt Nam dùng tù nhân làm con bài mặc cả với Mỹ ?" ;

- Đài RFA ngày 27/10/2014 : "Ai đã xây dựng hình tượng blogger Điếu Cày - Nguyễn Văn Hải ?".

Còn nhật báo Cali Today ở San Jose ngày 27/10/2014 đặt câu hỏi : "Trục xuất Điếu cày sang Mỹ : Phải chăng là vụ "buôn người" giữa hai chính phủ ?". Trước đó, báo này cho rằng "họ xem việc làm này như là sự nhượng bộ ngõ hầu Mỹ sẽ cứu xét nguyện vọng gia nhập TPP của Hà Nội" ! Trong khi đó, Điều Cày dọa : "Tôi sẽ kiện Việt Nam ra tòa quốc tế" và "Tôi phải chỉ rõ ra những khuyết tật của xã hội Việt Nam", v.v.

Chỉ là những kịch bản

Thật ra, không phải chỉ Điếu Cày mới qua Mỹ chân ướt chân ráo, mà rất nhiều "bình luận gia ta" đã từng ở Mỹ gần 40 năm, vẫn tin rằng nhà cầm quyền Việt Nam đang nhượng bộ Mỹ để đổi lấy một số lợi ích về cả chính trị, kinh tế lẫn quân sự. Nhưng có nhiều dấu hiệu cho thấy những chuyện đã xảy ra giữa Mỹ và Việt Nam trong những tháng gần đây chỉ là những kịch bản đang do cả hai bên cùng đạo diễn để mở đường cho một chính sách mới của Mỹ sắp được thực hiện ở Việt Nam để ngăn chặn Trung Quốc tràn xuống Đông Nam Á. Dân chủ, nhân quyền, TPP... chỉ là chiêu bài.

Trung Quốc từ trên cao nhìn xuống nên thấy rõ hơn : Tờ "Tầm Nhìn" tiếng Tàu ngày 25/10/2014 đã dẫn tờ "Phượng Hoàng" cũng tiếng Tàu, đặt câu hỏi : "Việt Nam tại sao trở thành con cưng mới của Mỹ, dựa vào họ cũng có thể đối đầu với quân đội Trung Quốc?".

Giống như khi bỏ cấm vận và lập bang giao với Hà Nội, rồi đây Mỹ cũng sẽ làm ở Việt Nam những điều trái với những gì người Việt đấu tranh đang mong muốn hay đòi hỏi. Điếu Cày cũng chỉ đóng mội vai phụ nhỏ trong những kịch bản đó.

Vài nét về Điếu Cày

Điếu Cày có tên thật ra Nguyễn Văn Hải, còn được gọi là Nguyễn Hoàng Hải, có bút hiệu là Điếu Cày, sinh ngày 23/9/1952 tại Hải Hưng (Hải Dương - Hưng Yên cũ), con ông Nguyễn Văn Duy và bà Trần Thị Huệ, thường trú tại 57/3-4 Phạm Ngọc Thạch (Duy Tân cũ), phường 6, quận 3, Sài Gòn, đã có vợ là bà Dương Thị Tân (sinh năm 1958, nay đã ly dị) và 3 con là Nguyễn Trí Dũng, Nguyễn Thị Hoàng Yến và Nguyễn Thị Thu Hương (đang ở Vancouver, Canada).

Nguyễn Văn Hải đi bộ đội từ 1971 đến 1976 rồi về làm việc tại Công ty Kim khí Hải Phòng một thời gian, sau đó vào Sài Gòn học nghề sửa chữa điện tử và làm nghề sửa chữa điện tử tại Công ty Dịch vụ Thương mại Sài Gòn. Anh còn hành nghề mua bán bất động sản, nhờ nghề này cuộc sống của anh đi lên.

Sơ lược các vụ án Điếu Cày

Nguyễn Văn Hải bị bắt trưa ngày 19/4/2008 tại Đà Lạt và phát lệnh cấm di chuyển khỏi nơi cư trú. Ngày 20/4/2008, Công an xét nơi cư trú và làm việc của Nguyễn Văn Hải tại Sài Gòn, tịch thu nhiều dụng cụ và dữ liệu. Kết quả cuộc điều tra cho biết :

1. Về tội trốn thuế :

Theo bản cáo trạng, Nguyễn Văn Hải và Dương Thị Tân có hai căn nhà ở Sài Gòn, một ở số 57/3 - 57/4 đường Phạm Ngọc Thạch, phường 6, quận 3, và một ở 84D đường Trần Quốc Toản, phường 8, quận 3. Lúc đầu ông cho Công ty cổ phần Kính mắt Hà Nội thuê hai căn 57/3 - 57/4 đường Phạm Ngọc Thạch kể ngày 1/6/1999 với giá 1.200 USD/tháng (gồm nhà và thiết bị), rồi được tăng giá lên dần, từ 1/7/2002 đến 1/7/2005 là 1.400 USD/tháng, từ 1/7/2008 là 1.600 USD/tháng và từ 1/7/2010 là 2.000 USD. Kể từ 2007, hai căn nhà này đã được sang tên lại cho con trai là Nguyễn Trí Dũng.

Căn nhà số 84D đường Trần Quốc Toản, phường 8, quận 3, lúc đầu Nguyễn Văn Hải dùng để ở, đến tháng 2/2006 cho Phan Huỳnh Minh Nguyệt, Lý Thị Tuyết Hạnh và Đinh Lê Hà thuê làm dịch vụ thẩm mỹ với giá giá 600 USD/tháng.

Trong cả hai dịch vụ cho thuê nói trên, vợ chồng Hải không hề kê khai và nộp thuế giá trị gia tăng, thuế thu nhập và thuế môn bài. Theo kết luận giám định của Chi cục Thuế quận 3, tổng số tiền cho thuê hai căn nhà nói trên là 2.816.371.275 đồng. Tổng số tiền trốn thuế là 441.632.446 đồng.

2. Về tội tuyên truyền chống phá nhà nước :

Theo bản cáo trạng, năm 2001 ký giả Lê Xuân Lập (sinh năm 1958) đang làm việc tại một tờ báo có văn phòng ở Sài Gòn đã gởi đơn cho Hội Nhà Báo Việt Nam xin thành lập "Hội nhà báo tự do" với mục đích giúp đỡ, tương trợ những cộng tác viên không có thẻ nhà báo. Đề nghị này không được chấp nhận. Đến năm 2007, Lê Xuân Lập nghỉ nghề làm báo và đệ đơn lên Thủ tướng Chính phủ xin thành lập "Hội nhà báo tự do" nhưng cũng không được phép.

Sau đó, qua trao đổi trên mạng Internet và qua điện thoại, Lập gặp gỡ Nguyễn Văn Hải cùng một số người khác và thành lập "Câu lạc bộ nhà báo tự do". Lập được bầu làm chủ nhiệm. Nguyễn Văn Hải và 2 người khác được giao nhiệm vụ thiết kế blog Câu lạc bộ nhà báo tự do rồi thông báo rộng rãi cho các thành viên sử dụng.

Nhưng sau đó Nguyễn Văn Hải đã tự động thay đổi mật khẩu blog và nhận làm chủ nhiệm blog, loại Lê Xuân Lập ra, đưa bà Tạ Phong Tần (sinh năm 1968 ở Bạc Liêu, một cựu sĩ quan công an) và anh Phan Thanh Hải (sinh 1969 tại Thủ Đức, Sài Gòn) vào phụ trách bài vở và biến thành một cơ quan đấu tranh chính trị, chống đối nhà nước. Tạ Phong Tần lập blog "Công lý và Sự thật", sau đổi thành "Sự thật và Công lý", còn Phan Thanh Hải lập blog "Anhbasaigon".

Chỉ trong thời gian từ tháng 9/2007 đến tháng 10/2010, đã có 421 bài đăng trên Câu lạc bộ nhà báo tự do, trong đó có 94 bài do thành viên Câu lạc bộ nhà báo tự do viết và 327 bài lấy lại từ các blog, trang web của các tổ chức hoạt động chống phá Nhà nước Việt Nam. Trong số này, 26 bài được coi là "kích động công luận tham gia đấu tranh thay đổi sự lãnh đạo của Đảng cộng sản, thay đổi chế độ chính trị, Nhà nước hiện tại nhằm xây dựng một chế độ khác, nhà nước khác…" (Kết luận giám định số 10/KLGĐ, ngày 15/4/2011). Ngoài ra, 3 người này còn lợi dụng các sự kiện chính trị, tổ chức và tham gia các cuộc biểu tình với danh nghĩa chống Trung Quốc xâm chiếm Hoàng Sa-Trường Sa và tẩy chay Olympic Bắc Kinh khi rước đuốc qua Sài Gòn.

Bản cáo trạng còn cho biết Nguyễn Văn Hải và Phan Thanh Hải đã tham gia đợt huấn luyện do tổ chức phản động "Đảng Việt Tân" tổ chức tại Thái Lan. Thật ra đây là "Đảng Việt Tân" giả do Công an lập, phối hợp với Nguyễn Sĩ Bình ở Bắc California để gài bắt nhóm Lê Công Định, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long, Nguyễn Tiến Trung, nhóm Sinh Viên Thanh Niên Công Giáo Vinh và nhóm Nguyễn Văn Hải. Lúc đầu Nguyễn Văn Hải và Phan Thanh Hải chối, nhưng Công an đưa băng ra nên đành chịu trận.

Diễn biến kỳ lạ của vụ án

Điều đáng ngạc nhiên là nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam không truy tố Nguyễn Văn Hải về hai tội trốn thuế và tuyên truyền chống phá nhà nước cùng một lúc. Có lẽ những gì nhóm Nguyễn Văn Hải đã làm không quan trọng lắm, nhưng thấy Hải hay quậy nên gài để bắt và cô lập. Lúc đầu Nguyễn Văn Hải và vợ là Dương Thị Tân chỉ bị truy tố về tội trốn thuế. Ngày 10/9/2008 Tòa án Quận 3, tuyên phạt Nguyễn Văn Hải 2 năm 6 tháng tù giam, và bà Dương Thị Tân án cải tạo không giam giữ 16 tháng và thử thách 3 năm.

Bị vào tù rồi, Hải vẫn còn quậy. Những tin đấu tranh của Điếu Cày từ trong tù đưa ra ngày càng dồn dập, được đài Á Châu Tự Do (RFA) thổi phồng lên. Tạ Phong Tần và Nguyễn Thanh Hải ở ngoài cũng nhập cuộc, làm cho vụ chống đối ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Ngày 19/10/2010 là ngày ông Hải mãn hạn tù, nhưng thay vì trả tự do, Công an cho lệnh tiếp tục giam giữ. Mặc dầu hồ sơ vụ án được lập từ năm 2008, đến tháng 9/2011, tức hơn hai năm sau, hai blogger Tạ Phong Tần và Phan Thanh Hải mới bị bắt và bị truy tố cùng với Nguyễn Văn Hải về tội "tuyên truyền chống phá nhà nước" với mục đích giam giữ Điếu Cày lâu hơn.

Ngày 24/9/2012, Tòa án Sài Gòn đã đã mở phiên sơ thẩm, tuyên phạt Nguyễn Văn Hải 12 năm tù và 5 năm quản chế tại địa phương, Tạ Phong Tần 10 năm tù và 3 năm quản chế tại địa phương, và Phan Thanh Hải 4 năm tù về tội "tuyên truyền chống nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam". Cả ba đã kháng cáo, nhưng trong phiên xử ngày 28/12/2012, Tòa Phúc Thẩm đã y án Nguyễn Văn Hải và Tạ Phong Tần. Riêng Phan Thanh Hải vì "có thái độ thành khẩn và hoàn cảnh gia đình khó khăn" nên tòa giảm mức án xuống còn 3 năm tù giam.

Đi vào kịch bản của Mỹ

Chúng ta nhớ lại, từ năm 1988, Hoa Kỳ đã cho nhiều phái đoàn đến Việt Nam, được nói là đi tìm người Mỹ mất tích (POW/MIA). Ông Nguyễn Văn Thiệu là nhà quê, chẳng biết gì về chính trị nên bảo rằng nếu ông ta có quyền thì ông sẽ giải quyết xong ngay ! Ông Thiệu không biết tìm POW/MIA chỉ là "diện", thương lượng để lập lại bang giao với Việt Nam mới là "điểm". Mặc dầu có nhiều tiếng la hét của người Việt chống cộng, ngày 3/2/1994, Tổng thống Bill Clinton tuyên bố bỏ hoàn toàn cấm vận cho Việt Nam và lập cơ quan liên lạc giữa hai nước, và ngày 11/7/1995 Hoa Kỳ bình thường hóa quan hệ ngoại giao với Việt Nam.

Nay những kịch bản như thế đang được diễn lại. Ngày 23/7/2013, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đến Mỹ. Hoa Kỳ và Việt Nam tuyên bố xác lập "quan hệ đối tác toàn diện". Ngày 14/12/2013, Ngoại trưởng Kerry đã đến thăm Việt Nam, đi từ Hà Nội đến Cà Mau. Đài RFA nhắc lại rằng đây là chuyến thăm Việt Nam lần thứ 14 của ông John Kerry kể từ khi cuộc chiến Việt Nam kết thúc hồi năm 1975. Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Mỹ Jen Psaki cho biết ông Kerry"nhấn mạnh cam kết lâu dài của Mỹ với khu vực."

Trong cuộc điện đàm hôm 21/5/2014, Ngoại trưởng Kerry chính thức mời Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng ngoại giao Phạm Bình Minh thăm Hoa Kỳ. Ông Phạm Bình Minh đã đến thăm Hoa Kỳ trong hai ngày 1 và 2/10/2014. Ông Kerry khẳng định "Hoa Kỳ coi trọng vai trò của Việt Nam ở khu vực" và "mong muốn tiếp tục thúc đẩy hợp tác với Việt Nam trên tất cả các lĩnh vực." Còn bà Cố vấn An ninh quốc gia Susan Rice nhấn mạnh "Hoa Kỳ tiếp tục cam kết triển khai chiến lược tái cân bằng ở khu vực."

Tuy nhiên, nếu muốn sử dụng cộng sản Việt Nam để ngăn chặn Trung Quốc tràn xuống Đông Nam Á, công việc trước tiến là phải sơn trắng lại, vì lâu nay đài RFA bôi đen quá nhiều rồi. Kịch bản sơn trắng do "hai ta cùng diễn". Năm 2012, Đảng cộng sản Việt Nam đã cho bắt khoản 50 người bất đồng chính kiến, năm 2013 chỉ còn 3 người, năm 2014 chưa kiểm được. Ngoài ra, Hà Nội còn cho phóng thích một số tù chính trị được coi không còn nguy hiểm như Đinh Đăng Định, Nguyễn Hữu Cầu, Vi Đức Hồi, Nguyễn Tiến Trung, Phương Uyên, Trần Tư, Nguyễn Tuấn Nam...

Riêng đối với các thành phần bị coi là "bất trị" như Linh mục Nguyễn Văn Lý, Trần Khải Thanh Thủy, Cù Huy Hà Vũ, Điều Cày Nguyễn Văn Hải..., nếu thả ra sẽ quậy tiếp nên phải giam cho hết quậy. Cha Lý bị tai biến mạch máu nảo, đưa vào "nursing home" Nam Hà là xong. Còn ba người còn lại, phải đưa giam chung với tù hình sự cho chúng nó "xử lý". Tôi đã từng bị giam ở Trại 5, Yên Định, cách Thanh Hóa khoảng 50 cây số. Đây là trại tù đầu tiên của Việt Minh từ 1945, trước gọi là Trại Lý Bá Sơ rồi Trại Lam Sơn, nên biết rất rõ. Trần Khải Thanh Thủy và Cù Huy Hà Vũ được đưa vào đó để chịu đòn. Nếu không được đi, Trần Khải Thanh Thủy đã bỏ xác ở đó rồi. Còn Điếu Cày cho ra Trại số 6, Thanh Chương, Nghệ An, cũng thế thôi. Nhưng ngày nay thông tin rất rộng rãi, giam lâu hay có chuyện gì không hay xảy ra sẽ bị công luận la ó, nên Hà Nội phải nhờ Mỹ "cứu bồ", tức rước giùm các "của nợ"!

Tự chọn con đường mà đi

Điếu Cày chưa biết gì về nước Mỹ nên dọa "kiện Việt Nam ra tòa quốc tế" và "chỉ rõ ra những khuyết tật của xã hội Việt Nam". Điếu Cày sẽ được đưa lên Ủy Ban Ngoại Giao Hạ Viện để trình bày như các cò mồi khác, nhưng những điều anh ta sẽ nói, CIA và Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ biết rõ gấp anh ta 10 lần. Cỡ như Janet Nguyễn thuyết trình, người ta tưởng con nít đang đọc bài học thuộc lòng. Như thế mới gọi là kịch bản. Sau đó Điếu Cày sẽ đi vào con đường của Nguyễn Chí Thiện, Đoàn Viết Hoạt, Cù Huy Hà Vũ, v.v.

Hôm 2/10/2014, Ngoại trưởng Kerry đã thông báo cho Ngoại trưởng Phạm Bình Minh quyết định gỡ bỏ một phần lệnh cấm bán võ khí sát thương cho Việt Nam. Một viên chức ngoại giao nhấn mạnh : "Đây là một bước đi rất quan trọng đầu tiên nhằm thúc đẩy sự hợp tác trong tương lai".

Mỹ đang thay đổi đường lối để biến Đảng cộng sản Việt Nam và Việt Nam thành một nút chặn Trung Quốc tràn xuống Đông Nam Á về cả kinh tế lẫn chính trị. Mỹ đang đào tạo "thằng con" để thay thế "thằng cha". Quan trọng hơn cả, Mỹ đang trấn an Đảng cộng sản Việt Nam rằng theo Mỹ không phải lúc nào cũng có nghĩa là mất Đảng. Đường lối tuyên truyền của đài RFA sẽ thay đổi, ít ra theo chiều hướng của đài VOA.

Những gì Mỹ đã làm năm 1975 khi bỏ miền Nam, hay năm 1994 và 1995 khi tái lập bang giao với Hà Nội, rồi cũng sẽ tái diễn trong thời gian sắp đến, bất chấp người Việt chống cộng muốn gì. Dân chủ, nhân quyền. TPP… chỉ là chiêu bài.

Những người có thói quen suy nghĩ và hành động theo cảm tính có căn bệnh rất trầm kha, đó là rất sợ sự thật, nên thất bại liên tục. Đừng tự lừa dối mình và lừa dối kẻ khác, phải tự chọn con đường riêng của mình để tìm ra một lối thoát.

Ngày 6/11/2014

Lữ Giang

Điếu Cày Nguyễn Văn Hải 
không bao giờ đứng dưới lá Cờ Vàng!
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền

Kể từ khi Điếu Cày Nguyễn Văn Hải sang Hoa Kỳ, thì trong những ngày qua, đã có nhiều ý kiến khác nhau về việc Điếu Cày Nguyễn Văn Hải không chấp nhận lá Cờ Vàng. Do đó, trước khi viết những dòng này, người viết cũng biết trước: Sẽ có một số người, vì đã từng đặt kỳ vọng vào Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, hoặc quý mến, hay có thiện cảm với Điếu Cày sẽ không đồng ý với những gì người viết muốn nói ra. Tuy nhiên, không vì thế, mà người viết phải im lặng, không dám viết lên những suy tư của mình.

Lá Cờ Vàng trước và sau ngày 30/4/1975:

Trước hết, người viết muốn nói đến các vị Dân-Quân-Cán-Chính Việt Nam Cộng Hòa đã từng sống, từng chiến đấu bảo vệ đồng bào, bảo vệ từng tấc đất của quê hương, và đã chết dưới ngọn Cờ Vàng Chính Nghĩa Quốc Gia.

Những trận chiến từ 1954 đến 30/4/1975, để bảo vệ Tự Do, no ấm, thanh bình cho hơn 17 triệu con dân của nước Việt Nam Cộng Hòa, ngăn chặn làn sóng xâm lăng đỏ của Cộng sản mà Cộng quân Bắc Việt là đội quân trực tiếp dưới sự chỉ đạo của đảng CSVN, và nhất là giữ trọn lãnh thổ và lãnh hải của đất nước trước cả kẻ thù truyền kiếp phương Bắc, Tàu cộng, năm 1974. Làm sao biết được đã có bao nhiêu người ngã xuống dưới lá Cờ Vàng. Xin đừng quên các Chiến Sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã từng đem cả máu xương và sinh mệnh của mình trong những trận chiến lịch sử để cắm lại lá Cờ Vàng tại Huế vào dịp Tết Mậu Thân, 1968, và trong mùa Hè đỏ lửa, các Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã đem máu xương để cắm lá Cờ Vàng ba sọc đỏ trên Cổ thành Quảng Trị!

Và cuối cùng, ngày 30/4/1975, tất cả Dân-Quân-Cán-Chính VNCH đã phải gánh chịu những oan khiên, nghiệt ngã nhất khi đất nước đã bị rơi vào tay của đảng Cộng sản Hà Nội !

Làm sao có thể viết, có thể nói hết được những tang thương, máu lệ, mà tất cả những ngôn từ của nhân loại không thể diễn đạt hết trong suốt cuộc chiến ngăn chống làn sóng xâm lăng đỏ Cộng sản của toàn quân, toàn dân nước Việt Nam Cộng Hòa. Xin đừng quên các vị đã tuẫn tiết vào ngày 30/4/1975 như các anh hùng: Nguyễn Khoa Nam, Lê Văn Hưng, Trần Văn Hai, Lê Nguyên Vỹ, Phạm Văn Phú, Lê Văn Long, Hồ Ngọc Cẩn… Đồng thời các Chiến Sĩ QLVNCH đã ngã xuống trên khắp Bốn Vùng Chiến Thuật, mà ngày nay, tại quốc nội, đồng bào còn tìm thấy những ngôi mộ tập thể của các chiến sĩ; cũng như những ngôi mộ trong Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, hoặc các vị thương phế Binh Việt Nam Cộng Hòa đã và đang sống một cuộc đời khốn khổ tại quê nhà. Có vị đã mất cả hai tay, hai chân, mù mắt… !

Ngoài những cảnh đời bi thảm ấy, còn có biết bao nhiêu vị Quân-Cán-Chính VNCH đã từng bị đọa đày trên dưới mười năm, có vị gần trên hai mươi năm trong các nhà tù, cũng như đã phải bỏ mình ở những nơi rừng núi hoang vu ở những trại tù “cải tạo” từ Nam chí Bắc !!!

Xin hãy nhớ: những máu xương đã đổ, những phần thân thể của các chiến sĩ VNCH đã bỏ lại nơi chiến trường, là để bảo vệ đồng bào, bảo vệ đất nước, bảo vệ tự do, và cũng để nhắn nhủ, nhắc nhở các chiến sĩ còn sống và hậu duệ hãy bằng mọi cách, để tiếp bước trên con đường đấu tranh cho quê hương cho đồng bào. Đặc biệt, hãy mang lá Cờ Vàng trở về quê hương, để cắm trên những kỳ đài, trên khắp nẻo đường của đất nước. Nhưng tuyệt đối, không phải những máu xương ấy, những hy sinh ấy, là để cho những người còn sống làm ngược lại ý nguyện của các vị, là đem lá Cờ Vàng để đi chào đón, và trao tận tay cho một “bộ đội cụ Hồ” như Điếu Cày Nguyễn Văn Hải.

Xin quý vị, là các Chiến Sĩ QLVNCH, đừng quên: trong trận chiến mùa Hè đỏ lửa 1972, trong lúc các vị xông pha vào nơi sinh tử với đoàn quân của “bộ đội” Bắc Việt, đã có biết bao nhiêu sinh mạng bỏ lại nơi chiến trường, thì mới cắm được lá Cờ Vàng trên Cổ thành Quảng Trị. Và xin hãy nhớ, trong đoàn quân Bắc Việt đã từng đối đầu với các chiến sĩ VNCH tại trận chiến này, đã có mặt của “bộ đội cụ Hồ”, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải đã cầm súng của Nga-Tầu từng nhắm thẳng vào các anh để siết cò, nhả đạn !

Xin hãy nhớ, trong thời gian trước và sau ngày 30/4/1975, trong khi các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã chiến đấu trong tuyệt vọng, thì bên kia chiến tuyến có mặt của “bộ đội cụ Hồ” Điếu Cày Nguyễn Văn Hải cũng đang cầm súng nhả đạn vào Dân-Quân-Cán-Chính Việt Nam Cộng Hòa. Và những chiến sĩ, những dòng máu thắm, những đôi chân, những cánh tay đã bỏ lại trên con đường vượt thoát Cộng sản, thì biết đâu cũng có những vết thương xoáy tận thịt xương của những đồng bào vô tội, lại cũng có thể là do những viên đạn đã được bắn đi từ nòng súng của “bộ đội cụ Hồ” Điếu Cày Nguyễn Văn Hải !

Và xin cũng đừng quên, vào năm 1976, trong lúc các Quân-Cán-Chính Việt Nam Cộng Hòa đang bị đày đọa trong các nhà tù “cải tạo” thì “bộ đội cụ Hồ” Điếu Cày Nguyễn Văn Hải cũng vẫn cầm súng của Nga-Tầu trong “niềm vui chiến thắng” !

Lá Cờ Vàng trong những ngày “bộ đội cụ Hồ” Điếu Cày Nguyễn Văn Hải đến Hoa Kỳ:

Phải nói rằng, kể từ sau ngày 30/4/1975, tại Hoa Kỳ, cũng như các quốc gia có mặt người Việt tỵ nạn Cộng sản, đều được các quốc gia ấy tôn trọng, như mọi người đều thấy trong những cuộc biểu tình ngày Quốc Hận 30 tháng Tư, trong số đó, có rất nhiều người là lớp người trẻ tuổi, là con cháu của các vị Dân-Quân Cán-Chính Việt Nam Cộng Hòa đã tổ chức trong các Lễ trọng hàng năm suốt gần bốn mươi năm qua. Trong những lần ấy, nếu có một người nào trong cộng đồng mà dám xúc phạm đến lá Cờ Vàng, thì liền bị Ban tổ chức hoặc những người hiện diện “mời” ra khỏi những nơi ấy ngay.

Thế nhưng, ngược lại, có một số người, có thể nghĩ rằng, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải được Hoa Kỳ đưa thẳng sang, chắc “có sứ mạng” gì đó, nên đã vội vàng mang những lá Cờ Vàng ba sọc đỏ, ra tận phi trường để đón mừng “người hùng” từng “mất tay trong tù” nhưng “đã được nối lại” !

Lại cũng có những “cơ quan truyền thông” đã tự ý hạ Cờ Vàng, vứt bỏ Cờ Vàng, để nghênh đón Điều Cày Nguyễn Văn Hải, vì sợ “người hùng” sẽ không chịu cho tiếp kiến! Điều này, thật trái ngược với những lần như trước đây, đối với những người từ Việt Nam sang Hoa Kỳ, như các Sư, các cha, kể cả Hồng y Phạm Minh Mẫn, khi họ từ chối đứng dưới lá Cờ Vàng, thì liền bị lên tiếng tẩy chay. Không cần phải xét lại. Đây là những việc làm hoàn toàn đúng !

Và chính vì những lập trường quyết liệt ấy, cho nên gần bốn mươi năm qua, không có một ai từ trong nước ra hải ngoại có thể hạ được lá Cờ Vàng, mà chỉ riêng Điếu Cày Nguyễn Văn Hải đã thành công trong “sứ mạng” là đã hạ được lá Cờ Vàng, ít nhất, ở một số “cơ quan truyền thông”.

Riêng Điếu Cày Nguyễn Văn Hải vì tự cho mình được Mỹ đưa sang, là cộng đồng người Việt dù tỵ nạn Cộng sản cũng phải tiếp đón mình như “chính khách”, nên chính Điếu Cày đã công khai xác định:

“Việc tôi không nhận lá cờ thì sự thật đã rõ… nhiều người đã thấy khi xem clip. Nếu 90 triệu người dân đồng ý về biểu tượng chung đó thì tất cả cùng đứng chung dưới biểu tượng chung ấy...”

Những lời xác định trên đây của chính Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, đã chứng tỏ cho mọi người thấy, biết rằng: Điếu Cày Nguyễn Văn Hải không bao giờ chịu đứng dưới là Cờ Vàng.

Điều này, xin quý độc giả hãy nhớ cho rằng, một ngày nào đó, khi đảng Cộng sản Hà Nội không còn nắm quyền cai trị đất nước nữa; nhưng con số bốn triệu đảng viên Cộng sản và thân nhân của họ, không phải tất cả đều chấp nhận lá Cờ Vàng. Ngoài bốn triệu đảng viên Cộng sản ấy, còn có những Trương Tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Minh Triết.v…v… cả “Bộ chính trị” của đảng Cộng sản nữa, vì tất cả đều chấp nhận lá Cờ Vàng, thì mới đủ con số 90 (chín mươi) triệu do Điếu Cày Nguyễn Văn Hải đã nêu ra.

Vậy thì, cho đến bao giờ mới có đủ con số 90 triệu người chấp nhận lá Cờ Vàng, như Điếu Cày Nguyễn Văn Hải đã “đặt điều kiện”. Câu trả lời là: Không bao giờ có đủ con số 90 triệu người chấp nhận lá Cờ vàng cả. Và đó, là cách nói của Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, để cho mọi người phải tự hiểu: Điếu Cày Nguyễn Văn Hải không bao giờ chịu đứng dưới lá Cờ Vàng.

“Sứ mạng” của Điếu Cày Nguyễn Văn Hải:

Cái “sứ mạng” ấy, đã được chính Điếu Cày Nguyễn Văn Hải nói ra, đã được Ngọc Lan của báo Người Việt ghi lại như sau:

“Việc tôi không nhận lá cờ thì sự thật đã rõ… nhiều người đã thấy khi xem clip. Nếu 90 triệu người dân đồng ý về biểu tượng chung đó thì tất cả cùng đứng chung dưới biểu tượng chung ấy...”

“Blogger Điếu Cày trình bày, “Mục tiêu của tôi sang đây là vì tôi đã nhìn thấy rõ khuyết tật của truyền thông Việt Nam. Bởi vậy, tôi sang đây là để làm việc kết nối truyền thông trong và ngoài nước để đẩy mạnh làn thông tin trao đổi giữa hai bên. Khi thông tin cân bằng thì sự thấu hiểu, thông cảm giữa hai cộng đồng trong và ngoài nước dễ dàng hơn, từ đó dẫn đến việc hàn gắn, xây dựng tình đoàn kết trong ngoài.” (Ngọc Lan/Người Việt)

Xin lập lại một lần nữa, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải đã xác định thêm, là “… làm việc kết nối truyền thông trong và ngoài nước để đẩy mạnh làn thông tin trao đổi giữa hai bên. Khi thông tin cân bằng thì sự thấu hiểu, thông cảm giữa hai cộng đồng trong và ngoài nước dễ dàng hơn, từ đó dẫn đến việc hàn gắn, xây dựng tình đoàn kết trong ngoài.”

Với câu nói này, đã quá rõ ràng, đâu có cần ai phải giải thích, vì ai cũng hiểu được đây một cách lôi kéo những người Việt tỵ nạn Cộng sản tại hải ngoại hãy “cùng nhau thông cảm bắt tay với đảng Cộng sản, để hòa hợp hòa giải theo như các “Nghị quyết” của đảng Cộng sản Hà Nội”. Còn “truyền thông trong nước, chỉ khuyết tật thôi, mà “khuyết tật”, có thể sửa lại được.

Và cũng có người nhắc đến nhà văn Xuân Vũ và Thượng tá Tám Hà, đã từng đứng dưới lá Cờ Vàng. Xin đừng ví nhà văn Xuân Vũ và Thượng tá Tám Hà cũng như những người đã thật tâm rời bỏ hàng ngũ của đảng Cộng sản, để quay về với Chính Nghĩa Quốc Gia theo Chính sách Chiêu Hồi. Còn Điếu Cày Nguyễn Văn Hải không hề giống như nhà văn Xuân Vũ, Thượng tá Tám Hà và các vị như đã nêu trên. Xin hãy ghi nhớ: Điếu Cày Nguyễn Văn Hải chỉ “chống Tầu” chứ không chống đảng Cộng sản Việt Nam !

Đừng mong “chiêu hồi”:

Cũng có người mang ảo tưởng rằng, sẽ “chiêu hồi” những người bên kia chiến tuyến; nhưng họ đã quên mất rằng: Ngày xưa vào thời Đệ nhất Việt Nam Cộng Hòa, những người rời bỏ hàng ngũ Cộng sản, trở về với Chính Nghĩa Quốc Gia, thì họ được trả lại “quân hàm” (cấp bậc) như cũ. Nghĩa là, khi họ ở trong hàng ngũ Cộng sản họ mang “quân hàm” gì, thì họ cũng sẽ được mang lại cấp bậc mới y như vậy. Ngoài ra, họ còn được tưởng thưởng, được làm việc tại Bộ Công Dân Vụ, lãnh lương như các Sĩ quan QLVNCH.

Đến thời Đệ nhị Cộng Hòa, những người trở về cũng được hưởng những quy chế như trước. Cũng được làm việc tại các Trung Tâm Chiêu Hồi, là hậu thân của Bộ Công Dân Vụ.

Còn cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng sản tại hải ngoại lấy cái gì để “chiêu hồi” những người ở bên kia chiến tuyến ???

Tuy nhiên, không phải những người từ miền Bắc ra hải ngoại, tất cả đều tôn thờ đảng Cộng sản, đều từ chối không đứng dưới lá Cờ Vàng. Vì cũng có người đã chấp nhận Cờ Vàng, là biểu tượng của Chính Nghĩa. Thật đáng quý thay, những tâm hồn biết sống vì Đại Nghĩa Quốc Gia và Dân Tộc.

Tạm kết:

Thật ra, không cần ai phải đưa ra cái kết luận về Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, vì chính Điếu Cày Nguyễn Văn Hải đã nói ra bằng những lời xác định một cách rất dứt khoát và rõ ràng, như Ngọc Lan của báo Người Việt đã ghi lại. Một lần nữa, người viết xin trích nguyên văn, để quý độc giả, cùng đọc thêm một lần nữa, rồi tự kết luận:

“Việc tôi không nhận lá cờ thì sự thật đã rõ… nhiều người đã thấy khi xem clip. Nếu 90 triệu người dân đồng ý về biểu tượng chung đó thì tất cả cùng đứng chung dưới biểu tượng chung ấy...”

“Blogger Điếu Cày trình bày, “Mục tiêu của tôi sang đây là vì tôi đã nhìn thấy rõ khuyết tật của truyền thông Việt Nam. Bởi vậy, tôi sang đây là để làm việc kết nối truyền thông trong và ngoài nước để đẩy mạnh làn thông tin trao đổi giữa hai bên. Khi thông tin cân bằng thì sự thấu hiểu, thông cảm giữa hai cộng đồng trong và ngoài nước dễ dàng hơn, từ đó dẫn đến việc hàn gắn, xây dựng tình đoàn kết trong ngoài.” (Ngọc Lan)

Về lập trường của Điếu Cày Nguyễn Văn Hải; như đã giải thích ở trên, là không bao giờ có đủ con số 90 triệu người Việt Nam đều chấp nhận lá Cờ Vàng do Điếu Cày Nguyễn Văn Hải đưa ra.

Chính vì thế, nếu ai muốn “gặp gỡ người hùng mất tay trong tù” nhưng đã được “nối lại”, thì bắt buộc phải tự hạ Cờ Vàng, Điếu Cày mới “cho phép” được tiếp kiến. Vì Điếu Cày Nguyễn Văn Hải chỉ “chống Tầu” chứ không chống đảng Cộng sản Việt Nam; và không bao giờ chịu đứng dưới lá Cờ Vàng. Không bao giờ cùng chung chiến tuyến với Dân-Quân-Cán-Chính Việt Nam Cộng Hòa cả!

Paris, ngày 4/11/2014
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền


ĐIẾU CÀY NGUYỄN VĂN HẢI
"ANH LÀ AI ?" (1)

Xúm xít tung hô gã Điếu Cày
Cờ Vàng trao gửi, hắn xua tay ???!!!
Bao nhiêu chiến sĩ đành liều chết ? (2)
Biết mấy H.O. chịu đoạ đày ? (2)
Xin gìn tự trọng, đừng nông nổi
Phân biệt giả chân, thế mới hay!

Nguyễn Đạt
November 2, 2014

(1) Mượn tựa đề một bài hát của nhạc sĩ Việt Khang bị VC giam tù vì có tư tưởng chống VC .

(2) Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ của miền Nam VNCH đã thấm đẫm xương máu của biết bao nhiêu triệu Quân Dân Cán Chính đã hy sinh thân mệnh để chống lại giặc Hồ bán nước giết dân từ xưa đến nay .

Điếu Cày Nguyễn Văn Hải đã làm được gì so với họ ?Hỏi tức là trả lời .

Kính gởi anh Điếu Cày Nguyễn văn Hải.
(Nguyên văn bức thư, không sửa một lời một chữ, kể cả chính tả và “Điếu Cầy” thay vì “Điếu Cày” )
Tống phước Hiến

Kính anh

Trước hết xin chúc mừng anh tạm thoát bàn tay đẩm máu của cộng sản Việt Nam (CSVN). Nhân đây kính thăm hỏi và cầu mong chị nhà, các cháu và bằng hữu anh được an lành như ý.
Thưa anh, vì để hạn chế bớt chữ, từ dòng nầy về sau, khi nhắc đến anh chúng tôi xin được ghi là ĐC.NVH thay cho Điếu Cầy Nguyễn văn Hải.
Thưa anh, chống cộng là công việc chung, không ai có quyền cấm cản ai, chống cộng càng nhiều càng tốt. Nhưng chống cộng không phải là chống nhà sập mà phải làm sập chúng nó. Nên theo tôi, không phải ai lên tiếng nguyền rũa, thậm chí là vung vít mạt sát thì kẻ đó là chống cộng thật. Cũng không phải hể ai bị cộng sản nhốt, thậm chí hành hạ thì kẻ đó là đồng đội. CSVN lưu manh lắm. Sự cẩn trọng luôn là cần thiết. Sự cẩn trọng cũng không có ý xua bỏ hay ngăn cản. Chúng tôi chỉ còn vùng đất tạm dung nầy để sống, để tạo dựng hôm nay và mai sau. Với chúng tôi, vùng đất nầy chính là chiến khu. Đã là chiến khu thì mọi sự xuất nhập đều phải được xem xét kỷ càng; cảm thông nhưng không u muội!
Bởi vậy, chuyện anh có nhận hay không nhận lá cờ Vàng linh hồn cuộc chiến hôm nay của chúng tôi trong chiến khu nầy trao đến anh là trao nghĩa tình đồng đội. Hành động nầy nhằm đo lường sự hiểu biết của anh vể lịch sử, về cách xử thế và phương pháp dấn thân cho quyền lợi dân tộc, cho quyết chí để đoạt được mục tiêu. Chắc anh cũng biết, hiện trên chiến trường đang có hai lá cờ. Mỗi lá cờ đại diện cho phần hồn của Dân Tộc. Hãy khoan nói sự cần thiết mà lá cờ là biểu tượng.
Chắc anh cũng thấy, trong đoàn du lịch nhiều người, hướng dẫn viên dặn khách phải theo sát và xem chừng lá cờ của đoàn, đừng đi xa lá cờ có thể bị lạc. Trường hợp lạc thì cố gắng kiếm lá cờ. Người thủ cờ đứng ở nơi dễ thấy nhất. Trong cuộc đấu tranh nầy, lá cờ là nơi tập họp, là nơi những người muốn tìm chiến hữu, đồng đội. ĐC.NVH không thể không biết vì sao anh ta "được " CSVN cho tạm ngưng thi hành án. Ai và sức mạnh nào đủ quyền năng buộcCSVN phải thả ĐC.NVH từ nhà giam, qua Mỹ để "tạm ngưng thi hành án"?.
Thưa anh, Đó là những người bất kể công lao, hao tốn, dốc hết những gì trong túi ra cho anh. Có thể anh nghĩ anh được tạmngưng thi hành án và qua Mỹ thì Mỹ là ân nhân. Nhưng đáng tiếc dù rằng tin tức từ gia đình, thân nhân, bạn hữu của anh và từ chính anh khi anh vào internet (như anh ta tiết lộ trong cuộc họp báo), anh không thể không thấy những lá cờ vàng giương cao hoan hỷ chào đón anh.
Anh có tự đặt câu hỏi tại sao lại có nhiều người mang Quốc kỳ Quốc Gia VN mà họ vô cùng trân quý đến chào đón anh không?Câu trả lời rằng: chắc chắn anh không phải lãnh tụ, chưa từng là ân nhân hay bạn hữu của họ, nếu không muốn nói trước kia anh và họ từng là tử thù nhau trên chiến địa. Nhưng họ nhiệt tình, không nề hà lao tổn, không nề hà phương pháp đấu tranh giành quyền sống cho anh. Họ dùng lá phiếu, tham dự những buổi tiệc gây quỹ, có mặt và tình nguyện viên trong các lần tranh cử của các viên chức, dân cử. Tiếng nói của họ là sức mạnh để những vị nầy có quyền lực. Những giới chức dân cử yêu cầu chính quyền phải lên tiếng can thiệp cho anh vì những vị dân cử đầy quyền lực ở Quốc Hội, ở chính quyền đang muốn vừa lòng cử tri, vừa lòng công dân đóng thuế của họ, mà những người cử tri nầy đang muốn nhờ những viên chức đại diện cho họ phải tìm cách đưa anh ra khỏi nhà tù. Thế nhưng thật đáng tiếc, anhđã phụ bạc tấm lòng họ. Những người Việt tỵ nan cộng sản dùng lá cờ Vàng để nhìn nhau, để tìm về với nhau, hợp quần bên nhau cùng chung giữ giang sơn bờ cõi, cùng nhau đẩy cộng sản xuống hố đào thải, cùng nhau đem về quê mẹ những gì mà dân VN đang khát thèm, những gì mà quê hương đang khắc khoải trông đợi. Anh không chung ngọn cờ với chúng tôi, vậy xin hỏi, anh đã có ngọn cờ nào chưa? Nếu chưa, thì anh sẽ cùng ai trong đoàn quân đánh sập, thủ tiêu lá cờ máu màu đỏ sao vàng?. Vậy , lá cờ nào biểu trung cho sự tập họp để thực hiện ý chí hoài bảo của anh?. Chúng tôi không nghĩ là lá cờ máu sao vàng cộng sản. Trần Trường đã là kinh nghiệm, là bài học rồi! Hay anh bắt chước Tôn Tẩn giả điên của thời xuân thu bên Tàu? Cuộc chiến giữa những người đứng dưới là Cờ Vàng biểu trưng cho ý chí Dân Tộc, thường gọi là NGƯỜI QUÔC GIA và những kẻ rắp tâm bán nước, đày đọa hiếp đáp, khủng bố dân lành hiền lương vẫn đang là trận huyết đấu và quyết chiến.
Như vậy, theo thiển ý của tôi, chúng ta tìm và nhìn nhau qua ba ngọn cờ biểu trưng. Đó là:
1/ Lá cờ Vàng Ba Sọc Đò - nghĩa là chúng ta đang cùng chung lối đi, hướng đến và mục đích.
2/Lá cờ đỏ sao vàng - thì chúng ta là đối thủ của nhau trên trận chiến quyết liệt.
3/ Anh đang có ngọn cờ khác. Nếu quả vậy, thì chúng tôi chờ đợi, chờ đợi trên tinh thần tìm hiểu và sẽ có thái độ với anh sau. Dĩ nhiên sự kiên nhẫn của chờ đợi có giới hạn của nó. Chúng tôi không chờ mong sự chờ đợi là phương pháp của sự đánh lừa.
Theo tôi, bốn chữ tạm ngưng thi hành án của cộng sản thuộc loại ngôn ngữ cảnh báo. Bốn chữ nầy có thể được nghĩ như sau:
1/Một là anh có thể bị tống lại vào tù nếu anh trở về Việt Nam đang bị cộng sản thống trị vì anh chưa hoặc không làm vừa lòng chúng, hay nói rõ hơn là anh qua mặt chúng, không làm đầy đủ bổn phận, trách nhiệm của anh đã được chúng giao cho, mà anh đã nhận lệnh, đã được hướng dẫn trước khi rời nhà tù với chiếc áo phong phanh, đôi dép tổ ong, không kịp báo tin, bắt tay thân nhân, gia đình bằng hữu. Lực lượng công an dày đặc bao vây phi trường và đoạn đường tống xuất để anh thi hành lệnh :"tạm ngưng thi hành án".
2/Hai là anh vĩnh viễn không được về lại Việt Nam nếu chúng còn cai trị. Nhưng nếu ở lại Mỹ mà anh không có chiến hữu, thì anh làm sao trình bày trước chính giới, báo giới của Hoa Kỳ để tố cáo cộng sản? rồi những điều bắt buộc phải có cho kiếp nhân sinh như cơm áo, nhà ở, vật dụng, lương tiền, công ăn việc làm rất vô cùng nhiêu khê. Anh phải trực diện và giải quyết những nhiêu khê ấy.
3/Nếu muốn, cộng sản có thể thủ tiêu, bắt lại anh như bọn xã hội đen, chuyện nầy thì CSVN rành lắm. Hoặc chúng áp lực với Hoa Kỳ, cũng có thể vì quyền lợi họ trao đổi cho nhau.
4/Anh phải tự động xin về để được CSVN cho được tiếp tục thụ án để đổi lấy sự an toàn cho vợ con, thân nhân!
Có thể anh hỏi tôi, mới gặp nhau, chưa làm được việc gì mà tôi hoài nghi anh, đặt nghi vấn trong chiều hướng thiếu tin tưởng như là dự bị cho cuộc đối đầu!
Nếu quả. anh đặt vấn đề như thế, thì câu chuyện có phần nặng nề hơn. Dù rằng trong mắt chúng tôi, anh có phần bớt thân thiện, nụ cười bây giờ nặng tính chất giao tế hơn là tình nghĩa. Tình chiến hữu mà chúng tôi dành cho anh khi anh còn trong nhà tù. Tình chiến hữu của chúng tôi cùng anh theo chuyến bay đến Mỹ, tình chiến hữu của chúng tôi mang đến cho anh là niền hân hoan khi anh từ trong khoang máy bay đi ra. Những ánh mắt thay lời nói, những cái bắt tay trìu mến, những vòng ôm nồng ấm đã bị gáo nước anh tạt tắt. Thật tình chúng tôi không thể đặt tên cho gáo nước ấy là gì. Nhưng thời gian sẽ có tên gọi.
Để gỉải thích tại sao chúng tôi lại đặt cái giả thử có thể phần trên ? MOng rằng anh đừng xem cái gọi là có thể được Thật ra, khởi đi là vì anh từ chối cầm là Cờ Vàng vừa là linh hồn cho sự chiến đấu của chúng tôi. Trong trường hợp nầy, Lá Cờ Vàng là biểu tượng cho sự tìm về với nhau của những người khao khát chân thành thật lòng với Mẹ Việt Nam. Chúng tôi, từng là những tù nhân trong các trại lao tù cộng sản, chúng tôi biết và biết rõ bọn cai tù kiểm soát tù nhân ngặt nghèo đến như thế nào. Nói thế, để giải thích tại sao chúng tôi thông cảm nỗi khố nhục của anh trong lao tù cộng sản. Nhưng điều không thể không ngạc nhiên, không nghi ngờ hành tích của anh, là làm sao anh dấu những lá thư bạn tù của anh, và anh đem được đến Hoa kỳ?. Như vậy, anh và bạn tù anh đã được biết trước? Thời gian đủ cho anh thông báo bạn tù? Kịp cho bạn tù anh kiếm được giấy viết, rồi viết, rồi tìm cách gởi cho anh.
Khi bị lao tù, cai tù không cho chúng tôi bất cứ mảnh giấy nhỏ nào dù chỉ để làm vệ sinh sau khi đại tiện. Các anh là loại tù gì mà có sẳn giấy viết, mà được viết tự do không bị chúng kiếm soát, tịch thu, cùm kỷ luật? Các anh là : tù hình sự - tù khổ nhục kế - tù con ông cháu cha tù thái tử đảng! Chúng tôi ở tù, cai tù và bọn antenna phản bội, theo dõi sát nút, mọi cử động khó lọt qua bộ máy kềm kẹp của chúng. Vậy làm sao bạn anh viết thư cho anh, và anh nhận thư an toàn như thế? Rồi cai tù không kiểm soát thân thể anh trước khi anh rời nhà giam, nhà tù, lên máy bay sao? Nếu cai tù dễ dãi với anh như thế, thì anh thuộc tù "TIẾN BỘ", Đã là tù tiến bộ thì anh qua Mỹ để làm "Cách Mạng chống Cộng" à? Vô lý phải không anh ĐC.NVH.
Một hình ảnh mới nhất, làm tôi không thể không suy nghĩ không đánh giá về anh. Đó là ngày 2/11/2014 anh ngồi trên bàn chủ tọa để vận động cho Nữ Dân biểu liên bang Loretta Sanchez 
do đài truyền hình SBTN tổ chức (Xin vào đường link: Nữ dân biểu liên bang Loretta Sanchez vận động tranh cử ...http://www.sbtn.tv/.../nu-dan-bieu-l...oretta-sanchez...). Có phải vì ghế ngồi, có phải vì thiếu suy nghĩ, có phải vì hám danh, có phải vì anh nghĩ phải trả món nợ ân tình, có phải vì nông nổi mà anh ngồi trên bàn chủ tọa? Chúng tôi từng ủng hộ cho bà Loretta Sanchez, nhưng không phải chỉ duy chỉ một mình bà. Chúng tôi phải cân nhắc xem đối thủ của bà là ai, những dân cử, viên chức mà bà ảnh hưởng được và ngược lại. Chúng tôi cân nhắc cẩn thận từng hình thức của sự ủng hộ. Chúng tôi phải de dặt và kỷ lưởng xem xét rằng trong quá khứ bà đã giúp gì cho chúng tôi và tại sao?. Phải xem xét bà đã làm gi bất lợi cho sắc dân Á Châu nói chung và VN nói riêng, chủ trương của bà về giáo dục, phúc lợi, thuế khóa, phát triển xã hội...Khi anh ngồi vào bàn là anh đã tạo thêm kẻ thù, sẽ bất lợi cho công cuộc đấu tranh của người Việt Nam chúng ta/chúng tôi (tùy theo vị trí mà anh chọn để thích hợp với đại danh từ chúng ta hoặc chúng tôi).
Hy vọng sẽ gặp nhau trên bước đường chân chính.
Vài lời thô thiển, nhưng thật lòng. Nếu có làm anh không vui, và nhất là có chiến hữu nào không hài lòng thì với tình chiến hữu, chúng tôi kính mong nhận được nụ cười nhẹ nhàng vì những dòng chữ nầy phát xuât từ tấm lòng chơn chất của chúng tôi với quê hương chúng ta.

Little sai gòn, ngày 6.11.2014

Tống phước Hiến

Thư gửi anh Nguyễn văn Hải tự Điếu Cày ( Pen name : Đieu Cay )
ChinhIrving

(nhận qua email)

Ông bà mình có câu " Nhập gia tùy tục" hay là "Ở bầu trì tròn, ở Ống thì dài" , tôi nghĩ cả ý và từ của hai câu ngụ ngôn đó anh đều am hiểu tường tận , nên không cần mổ xẻ ở đây .

Tạm gác sang một bên những lời nói và hành động "không đẹp" của anh với lá cờ Vàng ba sọc đỏ, cờ VNCH mang biểu tượng Tự Do Nhân quyền , mà người Việt Quốc Gia nói chung và người Việt Quốc Gia miền Nam nói riêng đã đổ bao xương máu để bảo vệ và chống lại sự xâm lăng từ miền Bắc, mà anh cũng la` một người "bộ đội" từng tham dự trong cuộc chiến! Những gì xảy ra trong cuộc chiến và sau chiến tranh năm 1975, các anh đã "may mắn" được làm kẻ chiến thắng, một miền Nam trù phú xinh tươi đã lọt vào tay các anh, giống như một cô gái xuân thì lọt vào tay lũ gian manh tàn độc !

Tôi xin trích dẫn 2 dọan trong bài phát biểu của anh trong buổi "Hội luận" như sau và chỉ mong anh giải thích những câu hỏi mà tôi nêu ra để mọi người được yên lòng !

Trích:

Điếu Cày nói:

1./ “Mục tiêu của tôi sang đây là vì tôi đã nhìn thấy rõ khuyết tật của truyền thông Việt Nam. Bởi vậy, tôi sang đây là để làm việc kết nối truyền thông trong và ngoài nước để đẩy mạnh làn thông tin trao đổi giữa hai bên. Khi thông tin cân bằng thì sự thấu hiểu, thông cảm giữa hai cộng đồng trong và ngoài nước dễ dàng hơn, từ đó dẫn đến việc hàn gắn, xây dựng tình đoàn kết trong ngoài.” 

Tôi nói:

a ./ Như vậy rõ ràng là anh đã được "nhà nước" sửa sọan rất bài bản để anh qua Mỹ sửa chữa điều chỉnh tần số truyền thông trong- ngòai nước và những "khúc mắc" thất bại của nghị quyết 36 . Có đúng không ?

b ./Thêm vào đó, nếu anh "bị " nhà nước tống xuất anh quá bất ngờ đến nỗi không kịp mang giày , mà chỉ kịp xỏ chân vào đôi dép đứt quai và cái áo phong phanh đến Mỹ , cảnh tượng ấy đã làm nhiều "kẻ" nao lòng muốn khóc !

Nếu bất ngờ như vậy thì tại sao anh lại kịp khâu vào áo những thư từ tài liệu cua nhiều bạn "đồng tù" để mang ra trình diễn tại nơi anh trú ngụ đầu tiên và được ghi hình ! Có phải Bịp không ?

Phỏng vấn:

2./ “Trước đây anh là bộ đội và ngay tại đây lại có nhiều người từng là sĩ quan VNCH. Nếu cần phải nói với họ điều gì thì anh sẽ nói gì?” Một khán giả từ Washington đặt vấn đề.

Điếu cày nói:

“Tôi muốn nói thế này, ở miền Bắc đến tuổi không đi bộ đội thì cũng bị bắt. Đi qua một cuộc chiến tôi đã thấy nhiều điều đau khổ trên quê hương đất nước này. Tôi từng thấy một bà mẹ Việt Nam từng đặt lên bàn thờ di ảnh của hai con mình ở hai chiến tuyến khác nhau. Mất mát nhất thuộc về người Mẹ Việt Nam. Nhà thơ Nguyễn Duy có nói 'Bên nào thắng thì nhân dân đều bại.' Còn chúng ta vì lý do này hay lý do kia từng đứng ở hai đầu chiến tuyến và tôi cũng muốn nói đến các vị cựu chiến binh từng tham chiến tại Việt Nam cũng như vậy thôi. Bây giờ là lúc chúng ta hàn gắn dân tộc Việt Nam. Bây giờ cũng là lúc bắt tay vào hợp tác và phát triển với bạn bè trên cộng đồng quốc tế. Vì vậy chúng ta hãy xếp lại quá khứ, xếp lại sự khác biệt để cùng đấu tranh vì một mục đích vì tương lai của dân tộc. Còn những chính quyền đã đem lại sự đau khổ cho người dân thì giờ mọi người cũng đã nhận rõ và bây giờ chúng ta đấu tranh vì một tương lai Việt Nam đoàn kết, hòa hợp và phát triển.” Het Trích .

Tôi nói :

a ./ Các anh cố tình xé bỏ Hiệp định Geneve 1954, và xâm lăng miền Nam, nên chúng tôi cũng phải nhập ngũ để bảo vệ miền Nam, mảnh đất Tự Do- Nhân quyền thật sự . Biểu tượng của chúng tôi là lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, cho đến giờ phút này anh vẫn "kỳ thị" và chối bỏ. "Ăn cây nào rào cây nấy" vì thế chúng tôi nhất định phải bảo vệ và tôn vinh lá cờ ấy, vì nó đã thấm đẫm bao nhiêu nuớc mắt, mồ hôi và máu của đồng bào và đô`ng đội của chúng tôi !

Tuy nhiên, qua nghị quyết 36 của đảng csVN , và giờ đây "Mục đích" của anh sang đây cũng chỉ lập lại cái "cương lĩnh" của nghị quyết 36 là :" Hãy xếp lại qúa khứ, xếp lại sự khác biệt để cùng đấu tranh vì một mục đích vì tương lai của dân tộc " . Vắn tắt nôm na là Hòa Hợp Hòa Giải !

b./ "Xếp lại qúa khứ" : - Dễ thôi, anh trình lại với Chính trị bộ đảng cộng sản , hãy trả lại
sự "công bằng và tôn kính" cho những Anh Hùng Tử Sĩ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa tương đương với "Liệt Sĩ bộ Đội cụ hồ ". Có được không ?

c ./" Xếp lại sự khác biệt": - Dễ thôi , Anh trình lại với Chính trị bộ đảng cộng sản , hãy trả lại đất đai, tài sản của những nhà thờ, nhà chùa và của bà con nông dân miền Nam mà các anh bộ đội nón cối tai bèo đã "xung công" theo chủ nghĩa xã hội ! Có được không ? (Tôi không nói đến tài sản của người Việt hải ngọai)

d ./ "Để cùng đấu tranh vì một mục đích vì tương lai của dân tộc":- Nếu anh Điếu Cày hoặc Chính trị bộ đảng csVN trả lời là CÓ , thì còn có gì nữa để mà phải "đấu tranh" . Tôi tin rằng khi Sự linh thiêng của người Chiến Sĩ Trận Vong được tôn kính, quyền Tư Hữu được phục hồi , một nước Việt Nam Cường Thịnh sẽ được khai sinh , để cùng sát cánh với Cộng Đồng Quốc Tế là lẽ đương nhiên !

Anh Điếu Cày và xếp của anh phải nhớ rằng " CÓ đi có lại mới tọai lòng nhau" !

ChinhIrving

Vài Ý Kiến Cho Cộng Đồng Việt Nam 
Vùng Washington, D.C., Maryland và Virginia
(qua email của THANH LE)

Điếu Cày tới Mỹ và đã trở thành “hiện tượng Điếu Cày” và “bành trường” đến độ Chủ tịch Cộng Đồng Việt Nam Vùng Washington, D.C., Maryland và Virginia phải phát hành Tối Hậu Thư Diên Hồng để chào mừng Điếu Cày vào ngày 20 tháng 11 này.
Sau khi đi vài hàng bình luận Mao Tôn Cương như để phân bua việc làm sắp tới của cộng đồng, rằng thì là, Điếu Cày là một tiếng nói đối kháng trong nước, bị Cộng Sản Việt Nam bắt, đã được Tổng Thống Hoa Kỳ nhắc đến và mới đây được Hà Nội thả ra và đẩy qua Mỹ ..., do vậy, cộng đồng người Việt tại đây đón tiếp một người tù lương tâm đang được nói đến rất nhiều cũng là một việc nên làm. Tối Hậu Thư hùng hồn đặt 2 điều kiện cho người mà mình sắp đón rước:
1) Trong cuộc tiếp xúc và gặp gỡ đồng hương với nghi thức chào cờ và mặc niệm lúc khai mạc, anh Điếu Cày chấp nhận hòa hợp cùng mọi người Việt Quốc Gia hiện diện nghiêm chỉnh đúng lên nghênh chào;
2) Trước khi phát biểu, anh sẽ nhận một món quà chào mừng từ một đại diện đồng hương là lá cờ biểu tượng cho Tự Do của người Việt tỵ nạn cộng sản.
Kính thưa ông Đoàn Hữu Định,
Cái “phiếu trình” dấm dớ vớ vẩn này đã cho thấy tình hình không ổn của cộng đồng và cá nhân ông đang bị nhiều áp lực để buộc ông phải tế nhị, khôn ngoan qua chiêu phiếu trình này mà theo tôi, chính ông đã nắm rõ “hiện tượng Điếu Cày”.
Để gọi là hổ trợ cho ông, tôi đề nghị:
Xét rằng:
- Thành tích của Điếu Cày nhỏ như con thỏ.
- Kiến thức cùng khả năng của Điếu Cày quá hạn chế.
- Đường hướng đấu tranh chính trị không có gì mới và đặc biệt không phù hợp với chúng ta
- Lý luận của Điếu Cày còn nặc mùi duy vật Mac Lê. 
- Phong thái còn phảng phất hình bóng “cái nồi ngồi trên cái cốc - đồng hồ không người lái”
(Coi lại buổi hội luận, hội thảo gì đó trên đài SBTN, không cờ vàng, Điếu Cày với cặp mắt láo liên, lấm lét nhìn xuống “giấy đã dẫn” khi trả lời những câu hỏi đã dẫn.) 
- Điếu Cày với hơn 6 năm tù chưa bằng 1/2 thời gian ở tù của một Sĩ Quan Cảnh Sát, ANQD, Nha Kỹ Thuật, chưa kể đến nơi nhốt tù toàn rừng thiêng nước độc, lao động khổ sai.
- Một cách công tâm, sự can đảm chống đối của Điếu Cày hình thành từ bất mản, so với Lý Tống chỉ là con tem trên con voi.
Như vậy, cái ông Điếu Cày này là ai mà đặt vấn đề đón với rước.
Kính thưa ông Đoàn Hữu Định,
Để tròn game LUỒN - LÁCH - LỌT trong tình hình cá chậu chim lồng với VTN hay với nhiều ai đó nữa, ông nên ghi nhớ:
1. Chào cờ là nghi thức trong các sinh hoạt cộng đồng. Bất cứ ai hiện diện cũng phải nghiêm chỉnh chào quốc kỳ. Khi đặt vấn đề này cho Điếu Cày, chính ông đang nhìn Điếu Cày qua hình ảnh một tên Việt Cộng.
2. Tặng cờ cho Điếu Cày, mang nhiều hàm ý, vừa là người trên, vừa là người dưới. Điếu Cày chưa xứng đáng với bất cứ hàm ý nào.
3. Tiếp nhận Điếu Cày như một bình thường trong tình người. Điếu Cày sẽ được phát biểu trong giới hạn của cộng đồng.
4. Ông coi chừng “game ngược” ảnh hưởng tàn bạo đến cá nhân Đoàn Chủ Tịch - Đoàn Hữu Định.

THANH LE (qua email)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.