Nghe đâu có một dúm mấy thằng tự
phong – hoặc được phong bởi phe nhóm Sử Đần, thân nhân Sử Đần, hoặc
bọn đần đột nhập vào trong Đảng hay bọn đần đột nhập truyền thông –
“nhà sử học” làm ô danh “nhà sử học”, không rõ bằng cấp thạc sĩ
tiến sĩ bọn chúng có phải được cấp bởi các “viện hàn lâm khoa học” Việt Nam (tức cái máy sinh sản vô tính
rặn đẻ ra nhiều ngàn thằng tiến sĩ mỗi năm chất lượng như rác vừa bị soi bởi
đài VTV) hay không mà chúng chỉ chuyên cần tỉ mỉ làm 9 điều vớ vẩn chỉ để
chứng minh bản thân chúng cũng đang tồn tại đầy vinh diệu như ai, gồm
(a) có lần đòi quốc hội phải có
luật đĩ – may mà nhờ Nghị sĩ Hoàng Hữu Phước chưởi cho một trận ngay
tại Nghị Trường nên mới “yên ắng”
từ 2012 đến nay;
(b) luôn vác cuốc đập tanh banh
đền đài miếu mạo cao trọng của Sử để biến nó thành môn bị khinh thường không
ai thèm học;
(c) luôn hiên ngang thề nguyền
quyết không bao giờ đẻ ra các công trình biên khảo nào về Thế Giới Sử/Đông
Dương Sử/Cam-Pu-Chia Sử thậm chí về Mỹ Sử bằng tiếng Việt dù đó là công việc
dành cho đẳng cấp đầu một “nhà sử học”
thực thụ theo chất và chuẩn Mỹ Âu tức phải nghiên cứu tất tần tật;
(d) luôn hiên ngang thề nguyền
quyết không bao giờ viết các công trình biên khảo nào về Việt Sử bằng tiếng Anh
hay ngoại ngữ khác để thế giới đừng hòng biết gì đúng về Việt Nam;
(e) luôn hiên ngang ký tên vào
các kiến nghị tập thể về dân chủ nhân quyền để tự động được danh “nhân sĩ”;
(f) luôn hiên ngang tru tréo đòi
sự công bằng cho các triều vua và quan lại Nhà Nguyễn thối tha do bất tài vô
dụng không biết phải làm gì với Sử;
(g) luôn hiên ngang tréo tru về “Hải Chiến Hoàng Sa” thối hoắc;
(h) luôn hiên ngang sủa nhặng về
Việt Nam Cộng Hòa thối nát; và
(i) luôn hiên ngang nhặng sủa đòi
loại trừ chữ Ngụy thối rùm.
Bài viết này, do đó, nhằm
dạy cho bọn “nhà sử học” mất
dạy chưa từng học xong đại học đúng nghĩa về môn Sử biết bốn cái
đại đần của chúng về lĩnh vực Sử như sau:
A- Đệ Nhất Đại Đần: Công Nhận Việt Nam Cộng Hòa
Bọn soạn sách Sử – không
phải các nhà viết Sử – hân hoan hả hê hoan ca hoan lạc ồn ào đú đởn
về cái gọi là “công nhận Việt Nam
Cộng Hòa” như một thành tích ghê gớm tuyệt đỉnh hợp ca của chúng
đối với quyển sách sử do chúng biên soạn từ tiền thuế của dân.
Bọn chúng – và những tờ báo
nào hoan hỷ y như chúng – đã cực kỳ đần độn do không biết 6 sự thật
lịch sử cùng sự thật thực tế mang tính công pháp toàn cầu rằng:
1) Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và
Việt Nam Cộng Hòa đều không hề là thành viên Liên Hợp Quốc.
Cả hai đều không được nhận
vào làm thành viên Liên Hợp Quốc, trong khi quy chế thành viên Liên Hợp
Quốc lại được chấp nhận áp dụng cho Đông Đức và Tây Đức (18-9-1973)
cũng như Hàn Quốc và Triều Tiên (17-9-1991). Lý do đơn giản là: bốn “nước” này được các siêu cường nhất
trí phân chia, trong khi Việt Nam được “quốc
tế” ấn định ngay từ đầu là phải tổ chức tổng tuyển cử thống
nhất hai miền thành một quốc gia duy nhất, mà sự phá hoại tiến
trình đó của bọn chống Cộng đã dẫn đến việc Liên Xô dùng quyền phủ
quyết để chặn ngăn các nổ lực xằng bậy của Mỹ và đồng minh trong
cố gắng trong vô vọng nhằm hợp thức hóa vị thế của Việt Nam Cộng Hòa
tại Liên Hợp Quốc để chia cắt vĩnh viễn Việt Nam thành hai “quốc gia”. Cũng vì vậy mà chỉ khi
Việt Nam thống nhất thì Liên Hợp Quốc mới kết nạp Cộng-Hòa Xã-Hội
Chủ-Nghĩa Việt-Nam ngày 20-9-1977 theo Nghị Quyết số 413 ngày 20-7-1977
nhất trí 100% của Hội Đồng Bảo An, dù rằng trước đó trong cơn bấn
loạn hốt hoảng mang tên Việt Nam Giải Phóng, Hội Đồng Bảo An đã run
lập cập công bố Nghị Quyết ngày 08-8-1975 ghi rằng “chấp thuận bản dự thảo của 9 nước gồm Cộng Hòa Xã Hội Chủ
Nghĩa Xô Viết Byelorussia, Trung Quốc, Guyana, Iraq, Mauritania, Thụy
Điển, Liên Xô, Cộng Hòa Thống Nhất Cameroon và Cộng Hòa Thống Nhất
Tanzania, nay kiến nghị Đại Hội Đồng xem xét cho …. Việt Nam Cộng Hòa
làm thành viên Liên Hợp Quốc” quên phéng chuyện lẽ ra đã phải
gạch bỏ cụm từ Việt Nam Cộng Hòa ra khỏi các bộ óc siêu cường Âu Mỹ
(Bởi vì VNCH đã bị xóa sổ trước đó 4 tháng rồi):
Như vậy tất cả các chủ
quyền lãnh thổ của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và Việt Nam Cộng Hòa đều tự
động trở thành tài sản thống nhất và của duy chỉ Cộng-Hòa Xã-Hội
Chủ-Nghĩa Việt-Nam một cách không bao giờ có thể tranh cãi được về mặt
pháp lý ngay khi Việt Nam thống nhất.
Như vậy, tất cả các hải đảo
do Việt Nam Cộng Hòa “quản lý” và
“tuyên bố chủ quyền” đều tự
động trở thành tài sản thống nhất và của duy chỉ Cộng Hòa Xã Hội
Chủ Nghĩa Việt Nam một cách không bao giờ có thể tranh cãi được về
mặt pháp lý ngay khi Việt Nam thống nhất.
Như vậy, việc bọn Sử đần nêu
lên rằng nhất thiết phải công nhận Việt Nam Cộng Hòa để có cơ sở pháp
lý đòi lại Hoàng Sa chỉ chứng tỏ bọn Sử Đần thực sự đần và chỉ
là một đám trẻ con chưa hề cắp sách đến trường học môn Sử.
Tất nhiên, việc không là
thành viên Liên Hợp Quốc cũng chẳng là điều quan trọng, vì không
những hai bên có riêng cho mình những sự “công nhận” của các quốc gia khác về ngoại giao và như một
thực thể ngoại giao, mà còn vì Liên Hợp Quốc cũng chỉ là một tổ
chức vô duyên – chẳng hạn dù Đài Loan là một trong những thành viên
chính thức đầu tiên từ năm 1945 và là một trong số 5 ủy viên thường
trực vĩnh viễn của Hội Đồng Bảo An, Liên Hợp Quốc vẫn ra Nghị Quyết
số 2758 năm 1971 tống cổ Đài Loan để lấy ghế thành viên Liên Hợp Quốc
cùng ghế ủy viên thường trực Hội Đồng Bảo An dâng tặng Trung Quốc,
chứ không như trường hợp Đông Đức-Tây Đức và Triều Tiên-Hàn Quốc. Đài
Loan bị Liên Hợp Quốc từ chối xem như “quốc
gia” mà chỉ là một tỉnh lỵ thuộc Trung Quốc; tuy nhiên, Mỹ và 18
nước thành viên cùng Vatican và Việt Nam Cộng Hòa là 21 thực thể “chính thức công nhận” Đài Loan để
có các quan hệ ngoại giao đồng minh dù không ai dám gọi Đài Loan là “quốc gia”, còn Đài Loan thì duy trì
quan hệ ngoại giao không chính thức với gần 100 quốc gia khác.
Tương tự, Việt Nam Dân Chủ Cộng
Hòa được các nước Liên Xô, Trung Quốc, Triều Tiên, Cuba, và các nước Đông Âu
cùng Trung Á “công nhận” (như Hung
Gia Lợi, Ba Lan, Tiệp Khắc, Lỗ Ma Ni, Bảo Gia Lợi, Nam Tư, v.v.). Ngoài ra, còn
có một số các nước Tây Âu như Thụy Điển cũng đã với công tâm và lòng nể
trọng Hồ Chí Minh công nhận quan hệ ngoại giao đầy đủ với Việt Nam Dân Chủ
Cộng Hòa từ những năm 1960. Richard Sackett Thompson, quan chức Mỹ tại Hòa Đàm
Paris 1972-1974, khi trả lời phỏng vấn đã nói rằng: “Trận ném bom Giáng Sinh 1972 đã có quả rơi nhầm Đại Sứ Quán Pháp ở Hà
Nội khiến bạn gái của Đại Sứ tử vong, thật là một việc thất lễ (killed the
ambassador’s mistress, which is very unkind indeed). Đây là lần đầu tiên B52 bị
bắn hạ. Không rõ có mấy chiếc bị rơi. Nhưng bên tình báo cho biết phía địch
hết trọi hỏa tiễn rồi nên chúng sẽ tuyệt vọng trước các trận ném bom của chúng
ta” với ngụ ý B52 bị rơi tại vì cộng sản đem hết hỏa tiển ra bắn tua tủa
như mưa nên không trúng ruồi sao được, mà có trúng thì phải trả giá đắt cực kỳ
vì phải xài sạch bách cả kho vũ khí.
Còn Việt Nam Cộng Hòa dù không
được “toàn thế giới công nhận”
vẫn trở thành thành viên của Ngân Hàng Phát Triển Châu Á, Ngân Hàng
Thế Giới, Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế, Cảnh Sát Quốc Tế, Hội Hồng Thập
Tự Và Trăng Lưỡi Liềm Đỏ Quốc Tế, và vài tổ chức của Liên Hợp
Quốc như UNESCO và Liên Minh Bưu Chính, v.v., vì những tham gia này
chẳng dính dáng gì đến “công nhận”
hay “không công nhận” cả.
Như vậy, chỉ có bọn Sử Đần
mới hô hào hoan hỷ đòi Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam phải “công nhận” Việt Nam Cộng Hòa trong
sách về Sử, mặc cho sự thật là Việt Nam Cộng Hòa khi còn tồn tại đã
thường xuyên ngay từ đầu hô hào “Bắc
Tiến” tiêu diệt Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, tàn sát thường dân và tu
sĩ Phật Giáo “thân Cộng”, và năn
nỉ Mỹ hãy sử dụng bom nguyên tử biến Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa
thành Hiroshima và Nagasaki để không những cộng sản bị tiêu diệt mà
còn để thế gian năm 2017 không thể có sự xuất hiện của bọn Sử Đần
do đã bị phóng xạ hủy diệt từ
lâu.
2) Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa
Việt-Nam không bao giờ có thể “công
nhận” Việt Nam Cộng Hòa đơn giản vì “công
nhận” là một hành vi ngoại giao giữa hai “quốc gia” hoặc hữu hảo hoặc với dụng ý khác, mà Việt Nam
Cộng Hòa chỉ là một thực thể sinh sau đẻ muộn tồn tại chỉ có 20 năm
từ 1955 đến 1975, đã bị tiêu diệt, có còn đâu mà Cộng-Hòa Xã-Hội
Chủ-Nghĩa Việt-Nam thực hiện được trò tuyên bố “công nhận”. Chỉ có bọn Sử Đần mới mở miệng nói điêu không
sợ các nhà hàn lâm ngoại giao và sử gia thế giới khinh bỉ khinh miệt
khinh thường khinh khi khinh rẻ và khinh khỉnh.
3) Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa
Việt-Nam không bao giờ có thể “công
nhận” Việt Nam Cộng Hòa đơn giản vì tất cả các sử gia trên thế
giới sẽ cho đó là hành vi quái đản không bao giờ tồn tại hoặc không
bao giờ có tiền lệ ở thế giới văn minh.
4) Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa
Việt-Nam không bao giờ có thể “công
nhận” Việt Nam Cộng Hòa đơn giản vì “công
nhận” là một cái bẫy để ngay khi có nhân vật lãnh đạo cấp cao
nào đó của Nhà nước mất cảnh giác tuyên bố “công nhận” Việt Nam Cộng Hòa thì bọn phản động hải ngoại
lập tức hình thành một thực thể đấu tranh đòi Liên Hợp Quốc bắt
Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam phải “trả
lại” đất đai tài sản toàn Miền Nam cho chúng trở về “lập quốc”, tiến hành hành quyết
bằng máy chém của Ngô Đình Diệm các quan chức công chức chế độ cộng
sản và xua đuổi nam phụ lão ấu công dân Thành phố Hồ Chí Minh và các
tỉnh thành phía Nam ra đường phố để thu hồi tất cả các nhà cửa đất
đai trước đó thuộc quyền sở hữu các cư dân Việt Nam Cộng Hòa đã đào thoát
bỏ lại. Há miệng mắc quai là cái mà bọn “nhà sử học” đần mong Đảng Cộng Sản Việt Nam đủ ngu để
phạm phải.
5) Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa
Việt-Nam không bao giờ có thể “công
nhận” Việt Nam Cộng Hòa đơn giản vì “công
nhận” chẳng dính dáng gì đến việc khôi hài “đòi lại Hoàng Sa” mà bọn Sử Đần đang sủa. Trung Quốc đã “công nhận” Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa
Việt-Nam từ khuya, và còn khuya Trung Quốc mới giao trả Hoàng Sa,
Trường Sa, cùng các vùng đất mà chúng chiếm đóng trên đường tháo
chạy sau Chiến Tranh Biên Giới 1979. Đất của Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa
Việt-Nam mà nó còn chiếm, không bao giờ trả lại cho chủ nhân, sá gì
trò hề “công nhận” Việt Nam Cộng
Hòa để có tư cách làm chủ mà đòi lại Hoàng Sa? Trung Quốc sẽ đơn
giản nói rằng “Nị công nhận Việt Nam
Cộng Hòa, vậy thì hãy để nó tới đây thương thảo với ngộ, hoặc nị
chừng nào có công văn ủy quyền của nó thì hãy cho ngộ biết nhe.
Chào tạm biệt bạn hiền. Ngộ còn lo đánh thằng Ấn Độ kiếm thêm vài
miếng đất đây!” Chưa kể, trước 1955 thì Việt Nam Cộng Hòa không tồn
tại, vậy phải chăng Hoàng Sa nói riêng và toàn bộ lãnh thổ Việt Nam
thuộc chủ quyền của Pháp nên giờ đây chỉ có Pháp mới có quyền đòi
lại Hoàng Sa vì Pháp chưa hề ký giấy giao Hoàng Sa cho Việt Nam Cộng
Hòa còn Việt Nam Cộng Hòa chưa ký giấy giao lại cho Cộng-Hòa Xã-Hội
Chủ-Nghĩa Việt-Nam?
6) Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa
Việt-Nam không bao giờ có thể “công
nhận” Việt Nam Cộng Hòa đơn giản vì sao lại phải “công nhận” khi chân lý tự ngàn xưa đến nay luôn là: toàn bộ
tài sản – kể cả “nợ” và “có” – của kẻ thua sẽ tự động
thuộc về bên thắng trận. Toàn bộ khí tài quân sự và quân trang quân
dụng kể cả kho tàng ngân khố của Việt Nam Cộng Hòa, các tòa đại sứ
Việt Nam Cộng Hòa ở hải ngoại, v.v, đều tự động thuộc về chủ quyền
của Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam mà không cần bất kỳ sự “công nhận” nào cả, và thậm chí dù
không “công nhận” Cộng-Hòa Xã-Hội
Chủ-Nghĩa Việt-Nam thì tất cả các nước có quan hệ ngoại giao với Việt
Nam Cộng Hòa cũng tự động bỏ ngân sách ra mà bảo quản, giữ gìn tất
cả các tài sản của Việt Nam Cộng Hòa ở hải ngoại cho đến ngày nào
đó của tương lai khi thiết lập quan hệ ngoại giao với Cộng-Hòa Xã-Hội
Chủ-Nghĩa Việt-Nam thì trao hoàn lại đầy đủ 100% cho Cộng-Hòa Xã-Hội
Chủ-Nghĩa Việt-Nam trong tình trạng bảo quản tốt nhất có thể được.
Không bất kỳ quan chức nào của Việt Nam Cộng Hòa bị đánh đuổi chạy
sang các nước đồng minh lại được các nước đồng minh ấy cho vào sống
tại các đại sứ quán của Việt Nam Cộng Hòa hoặc đem bán các tòa nhà
đó để bảo đảm Cộng Sản đừng hòng hưởng được gì. Chỉ có bọn Sử
Đần mới không biết về khoản này.
B- Đệ Nhị Đại Đần: Ngụy Quân – Ngụy Quyền
Ngoài nội dung ngữ nghĩa mang
tính lịch sử của “Ngụy Quân, Ngụy
Quyền” mà tác giả bài viết này đã nêu kỹ trong bài đăng tuần
trước trên blog này, bọn Sử đần nhất thiết phải được dạy về các chi
tiết lịch sử và thực tế sau:
1) Tất cả các guồng máy
quản trị một quốc gia, một lãnh thổ, một địa phương đều được dùng
chung bởi một từ duy nhất trong tiếng Anh là “government” mà tiếng Việt gọi là “chính phủ”.
2) Như đã bao lần được nêu
trong blog này chẳng hạn đối với các từ ngữ như “dân chủ” chẳng hạn, thì luôn có sự bất tương thích giữa
tiếng Việt và tiếng Anh, khiến “dân
chủ” bị người Việt hiểu nhầm thành “dân làm chủ” dẫn đến việc vô tư lạm dụng để làm nhặng lên
chống Cộng, trong khi tiếng Anh của nó là “democracy” chỉ nêu lên nội dung duy nhất là thể chế mà nơi
đó người dân bỏ phiếu bầu nên chính phủ tùy theo quy định của Hiến
Pháp chứ không phải cái thể chế trên trời rơi xuống một đấng quân
vương làm vua trọn kiếp rồi truyền ngôi cho con cái. Ở đây, chữ “chính phủ” trong tiếng Việt lại bị
vướng chữ “chính” mà người Việt
hiểu nhầm rằng mang nghĩa “danh
chính ngôn thuận” trong khi từ ngữ tiếng Anh của nó là “government” chỉ mang nghĩa tập thể
điều hành cai trị đất nước/lãnh thổ/địa phương chứ chẳng có chính
chính phụ phụ chính chính tà tà chính chính ngụy ngụy gì cả.
Do hiểu theo kiểu Việt, những
con người đoan chính nghĩa khí tuân thủ luật pháp quốc tế và các
thỏa thuận quốc tế ở Miền Bắc đã giận dữ trước sự tráo trở của “phe Miền Nam” phá hoại Tổng Tuyển
Cử tự lập nên “government” ở
Miền Nam, nên không cam chịu chữ “chính”
cao trọng của Hán Việt lại được dùng gọi bọn tay sai phá hoại nên
thay vì chọn chữ “tà” cho đối
chọi với “chính”, đã tự chế ra
từ “ngụy quyền” để thay cho “chính quyền”, do chữ “tà”
trong “tà quyền” có hơi hướm tôn
giáo, còn quân đội của “ngụy quyền”
ấy là “ngụy quân” vì quân đội
luôn cao quý bảo vệ sự toàn vẹn thống nhất đất nước chứ ai lại làm
tay sai cho Mỹ chia cắt đất nước bao giờ.
Cái nghĩa khí ấy khi cặp
chung với cái hạn chế muôn thủa về tương quan tiếng Việt với tiếng
nước ngoài đã khiến hình thành nên
các từ “ngụy quân” và “ngụy
quyền”. Thế nhưng, về mặt ngôn ngữ toàn cầu thì dù là chính quyền,
phụ quyền, hay ngụy quyền hoặc… giả trá quyền hay ba xạo quyền thì
chung quy vẫn chỉ có một từ tiếng Anh duy nhất là government. Về mặt
ngôn ngữ hàn lâm, “chính quyền”
là từ ngữ chính thức chính quy tức “formal”,
còn “ngụy quyền” là từ ngữ
không chính thức chính quy tức “informal”
hoặc “colloquial” hoặc tiếng lóng
tức “slang”.
Như vậy, do tiếng lóng không
bao giờ được xem như thích hợp trong ngôn ngữ hàn lâm, Việt Nam có
quyền sử dụng “ngụy quyền” tùy
thích ở nội bộ Việt Nam vì đó là tiếng Việt đặc thù được chế tạo
ra trong thời gian chiến tranh để phân định chính với tà. Còn khi dịch
“ngụy quyền” ra tiếng Anh thì
vẫn phải dùng chữ “government”.
Từ đó, việc sử dụng từ “chính phủ”
để gọi giới cầm quyền Việt Nam Cộng Hòa cũng là lẽ thường tình do
chữ “chính” trong “chính quyền” đâu có nghĩa là chính
đạo chính thức chính quy chính nghĩa gì cả.
Tóm lại, việc sách dạy Sử
bằng tiếng Việt nên dùng chữ “chính
quyền” để nếu chẳng may quyển sách ấy bất ngờ có giá trị toàn
cầu thì các học giả nước ngoài khi tự dịch từ tiếng Việt ra tiếng
nước họ thì họ sẽ biết chữ đó là chữ “government”, chứ nếu ghi là “ngụy
quyền” thì họ hoàn toàn không sao hiểu nổi. Đối với tiếng Anh,
chỉ có các cụm từ chính quyền dân cử, chính quyền dân sự, chính
quyền quân sự, và chính quyền bù nhìn, chứ thế giới hàn lâm không
bao giờ có khái niệm chính quyền chính và chính quyền tà (tức
chính quyền ngụy, gọi tắt là ngụy quyền).
Tóm thêm lần nữa, việc dùng
“chính quyền” để gọi giới cầm
quyền của chế độ Sài Gòn là chuyện nhỏ, chuyện bình thường, chuyện
chuyên nghiệp, chuyện đương nhiên, chuyện ngôn ngữ (do thiếu dấu gạch
nối để biết chính-quyền tức “government”
hoàn toàn khác với chính quyền tức “main
power”) chứ làm quái gì có liên quan đến “công nhận” hay “không công
nhận” mà tru tréo rỡ mừng như vừa gặp khúc xương trong tô bánh
canh giò heo trên nắp cống Kênh Nhiêu Lộc.
C- Đệ Tam Đại Đần: Làm Chính Trị
Cái đần của bọn “nhà sử học đần” là không hiểu sự
khác biệt của sử gia chính trị và sử gia làm chính trị.
Sử gia chính trị là những
sử gia tri thức uyên bác chỉ có ở Âu Mỹ, chuyên nghiên cứu thâm sâu để
có các công trình biên khảo xuất chúng về lịch sử chính trị các
nước các khu vực các thời kỳ từ trung cổ đến cận đại của nước này
nước nọ.
Tại sao cận đại mà không
hiện đại? Đơn giản vì những gì của hiện đại chỉ có giá trị ghi
vào sử sách sau một thời gian tối thiểu 50 năm hoặc 100 năm. Soạn
sách mà la lối về Việt Nam Cộng Hòa là hoàn toàn sai vì chưa được 50
năm hay 100 năm hạn định đó, chưa kể 50 năm hay 100 năm không phải là số
năm của số học mà là 50 năm hay 100 năm nghiên cứu thu thập sử liệu
và tài liệu cũng như là 50 năm hoặc 100 năm có sự ra đời của vô số
công trình biên khảo, phản biện, bút chiến, khẩu chiến, để chờ thời
điểm đến là đem ra tranh luận lần cuối để thống nhất ghi vào sử
sách hoặc điều chỉnh sử sách. Từ Giải Phóng Miền Nam đến nay đã
gần 50 năm, song đã có những pho sách nghiên cứu nào về Việt Nam Cộng
Hòa đã ra đời mà bọn Sử đần lại tự tung tự tác ghi vào quyển sách
mới in về môn Sử vậy?
Tại sao nước này nước nọ mà
không là nước mình? Đơn giản vì “nước
mình” là công việc của giáo viên dạy Việt Sử, không cần nghiên
cứu quái gì cả mà phải dựa 100% vào sách giáo khoa vốn dựa theo
quyển lịch sử chính thức chính thống của các tiền nhân đã ra người
thiên cổ; còn công việc của sử gia thứ thiệt là hoặc nghiên cứu các
vấn đề chưa rõ để góp phần thắp thêm ngọn nến soi rọi lịch sử cho
hậu thế quyết định chứ dứt khoát không có quyền đòi sửa chữa sử
liệu, hoặc nghiên cứu các vấn đề sử tương tự hay dị biệt của các
nền văn minh khác để làm giàu thêm cho kho tàng lịch sủ vì Thế Giới
Sử luôn là phần quan trọng của bộ môn lịch sử.
Tu sĩ mà “làm chính trị” là chuyện đần độn.
Nhà sử học mà làm chính
trị là chuyện độn đần.
Tu sĩ vẫn có thể “làm chính trị”, song không bao giờ
được phép bảo là Kinh Phật hay Kinh Thánh dạy là phải chống chế độ
cộng sản, chống chính phủ, chống…Formosa. Đó là lý do các giám mục
và tổng giám mục Đức Quốc Xã “làm
chính trị” ủng hộ tàn sát Dân Do Thái mà không bị trừng trị vì
đơn giản các giám mục/tổng giám mục ấy nào có chống chế độ Quốc
Xã, chống chính phủ Quốc Xã, chống công ty Ý Mussolini mần ăn với
Quốc Xã, mà trái lại đã tỏ lòng yêu nước yêu chế độ yêu lãnh tụ
cực kỳ cực điểm và cực đỉnh. Việt Nam là quốc
gia duy nhất của nhân loại dám để yên cho bọn tu sĩ chống đối chế
độ, chống đối Hiến Pháp, chống đối chính phủ; trong khi thế giới văn
minh chỉ cho phép tu sĩ chống một cá nhân bất kỳ của chính phủ.
Linh mục Mỹ chỉ biểu tình chống đích danh Donald Trump đối với đích danh một đạo luật cụ thể như
quyền phá thai chẳng hạn vì có dính dáng đến giáo huấn của tôn
giáo, chứ chẳng có thằng tu sĩ ngu nào dám chống Hiến Pháp Hoa Kỳ
và Chính Phủ Hoa Kỳ để nhận lấy các đòn trừng trị khủng khiếp của
FBI nơi chốn ngục tù.
Nhà sử học có thể “làm chính trị” nhưng không bao giờ
được phép bảo là chính phủ phải …“công
nhận” thể chế này quốc gia nọ cũng như bỏ chữ này dùng chữ kia
để “lấy lại Hoàng Sa” với lý do
Sử nó dạy thế rành rành trong sách sử. Theo chuẩn chất của Âu Mỹ,
khi “làm chính trị” thì bất kỳ
ai kể cả “nhà sử học” đều phải
bỏ nghề, bỏ luôn tòa soạn tạp chí gì đó mà mình làm chủ, bỏ luôn
các hợp đồng soạn sách sử để không mang tiếng dựa hơi chính trị
kiếm thu nhập cá nhân, đồng thời để không phạm phải điều tối kỵ
rằng lời phát biểu về chính trị của ta một nhà sử học đương nhiên
phải là lịch sử quốc gia.
Dùng kinh kệ để làm cầu
thang chính trị gây loạn quốc gia là bọn tu sĩ đần độn dám khinh nhờn
luật pháp quốc gia.
Dùng chức năng biên soạn sách
sử để làm cầu thang chính trị gây loạn quốc gia là bọn “nhà sử học” đần độn dám khinh lờn
luật pháp quốc gia.
Các thiền sư đã vung đao chém
bay biết bao đầu của giặc Tàu và hết lòng phò tá chế độ nước nhà
giúp Việt Nam có những triều đại hoàng kim. Các linh mục đã hỗ trợ
Ngô Đinh Diệm chém rơi biết bao đầu của “bọn thân Cộng” mà tuyệt đại đa số không là tín đồ Đạo
Chúa, nhưng không để hết lòng phò tá chế độ mà để thực thi mệnh
lệnh của vị Hồng Y tại Hoa Kỳ nên Ngô Đình Diệm bị giết cũng không
sao và Việt Nam Cộng Hòa bị mất về tay Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa cũng
không sao tuốt.
Thế nên, các bậc chân tu đạo
hạnh và các sử gia thực thụ trong lịch sử quốc gia không có bất kỳ
ai “làm chính trị” nhờ vậy mà
thiên hạ còn có người lương thiện và kho tàng văn hóa nước nhà còn
có các tác phẩm kinh kệ hay lịch sử vĩ đại cho hậu thế.
D- Đệ Tứ Đại Đần: Rắn Đầu Biếng Học
Và cuối cùng, song lại là
điều quan trọng nhất là bọn “nhà
sử học đần” đã (a) không tìm đọc tất cả các lời giáo huấn của
tác giả bài viết này về Sử và tư cách “nhà sử học” như có liệt kê ở phần tham khảo dưới đây, và
(b) không biết rằng tất cả các vấn đề về Việt Sử và Thế Giới Sử
nhất thiết phải tham khảo ý kiến của và trình các bản thảo sách
về môn Sử cho tác giả bài viết này hiệu đính trước khi xuất bản.
Tác giả: Hoàng Hữu Phước (Nguyên Đại biểu Quốc hội khóa 13)
Ngày: 01 - 9 - 2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.